Chương 11
Tiếng động cơ máy tiện vang lên khắp xưởng xe và lọt vào cả văn phòng Jack khi anh liếc qua danh sách bộ phận chính cho chiếc Corvett 54, cùng lúc ấy anh lật các bức ảnh Polaroids chụp các bộ phận đã được tháo khỏi xe. Tất cả mọi thứ từ thanh crôm cho tới các ốc vít của bóng đèn hậu đều được lên danh sách và cẩn thận cất đi. Động cơ Blue Flame Six đã được tháo khỏi khoang máy, sau đó sẽ được dỡ ra và lau rửa bằng hơi nước. Tất cả các bộ phận bằng cao su cũng như đồ nội thát bằng da cũng cần thay thế hết. Chiếc 54 rất khó lái, nhưng điều đó không quan trọng. Harley Earl quá cố vĩ đại đã thiết kế chiếc xe thể thao này theo phong cách phô trương điển hình của ông. Chiếc xe được thiết kế để trình diễn chứ không phải để đi.
Jack ném tập ảnh sang một bên và đứng dậy. Sáng hôm đó họ đã tháo kính chắn gió và phát hiện ra là có nhiều chỗ rỉ hơn anh dự kiến. Sẽ phải cắt bỏ những chỗ hư hỏng và lắp lại trụ. Anh cầm lấy cốc cà phê Dodge Viper mà Lacy Dawn đã tặng anh nhân dịp sinh nhật và rời văn phòng đi vào khu tiếp tân.
Sáng thứ Hai Penny Cribs chỉ tới sau mười rưỡi, và một chồng thư nằm trên chiếc bàn trống không của cô. Anh rót đầy cốc cà phê, và khi anh đi từ văn phòng phía ngoài vào xưởng xe, tiếng ồn từ máy tiện dừng lại. Jack thổi vào cốc cà phê và ngẩng lên nhìn Billy đang đứng cạnh bàn gia công. Kính bảo hộ của cậu bị đẩy lên trán và cậu cầm một cái thắng đĩa trong tay. Một cậu nhóc mảnh dẻ đứng nói chuyện với em trai anh, và cả hai người cùng quay lại khi Billy chỉ về hướng của Jack.
Jack đứng khựng lại. Cậu nhóc trông tầm mười lăm hoặc mười sáu, quanh cổ đeo một sợi xích bự và một sợi khác buông lõng thõng ở thân quần. Cậu nói gì đó với Billy rồi bắt đầu đi về phía Jack. Jack thoáng thấy nụ cười bối rối của Billy trước khi anh tập trung chú ý vào cậu nhóc. Anh uống một ngụm cà phê và hạ cốc xuống.
Anh luôn thuê các cậu nhóc trong mùa hè để dọn dẹp hoặc làm thêm. Nhưng nếu cậu nhóc này muốn có việc thì cậu không gặp may rồi. Không phải vì vẻ ngoài của cậu, mà là vì cậu không biết đường ăn mặc tử tế hơn và bỏ sợi xích lại cho con chó của mình khi đi tìm việc.
Tóc tai cậu như một con nhím, màu đen với đuôi trắng. Môi dưới cậu xỏ khuyên gần khóe miệng và trên áo phông đen viết dòng chữ vô chính phủ bằng màu đỏ như máu. Cậu kẹp ván trượt dưới một cánh tay, và quần cậu lỏng đến nỗi nếu cậu đứng thẳng dậy thì nó sẽ tuột xuống quanh mắt cá chân.
“Chú có thể giúp gì cho cháu?” Jack hỏi khi cậu nhóc đến đứng trước mặt anh.
“Vâng. Mẹ cháu bảo cháu là chú biết cha cháu?”
Jack biết rất nhiều ông bố. “Mẹ cháu là ai?” anh hỏi và uống một ngụm cà phê.
“Daisy Monroe.”
Cà phê thiêu cháy cổ họng anh và anh hạ cốc xuống. Daisy chưa rời thị trấn.
“Cháu không biết mẹ cháu đã bao giờ nhắc đến cháu chưa. Cháu...” giọng cậu lạc đi và cậu nuốt nước bọt thật mạnh. “Cháu là Nathan.”
Bất kể anh nghĩ con của Daisy và Steven trông ra sao thì cũng không phải là thế này. Đầu tiên, anh cứ nghĩ con họ còn nhỏ. “Mẹ cháu từng nói mình có một đứa con trai, nhưng chú tưởng cháu chỉ khoảng năm tuổi.”
Đôi mày đen của cậu hơi nhíu lại, và cậu nhìn thẳng vào Jack qua đôi mắt xanh dương trong vắt. Trông cậu có vẻ bối rối như thể không biết làm sao người ta có thể nhầm cậu với một đứa nhóc năm tuổi. “Không. Cháu mười lăm.”
Cậu nhóc hẳn phải được thụ thai không lâu sau khi Steven và Daisy kết hôn. Ý nghĩ Steven và Daisy ở cùng nhau gợi lên sự oán hận vốn đã bị chôn vùi từ lâu và làm anh phiền lòng nhiều hơn nó nên thế. Nhiều hơn vài ngày trước, trước khi anh làʍ t̠ìиɦ với cô trên nắp ca-pô chiếc xe chỉ cách nơi con trai cô đứng vài mét. Trước khi anh biết được ở cùng cô một lần nữa tuyệt vời đến đâu. “Thế có nghĩa là mẹ cháu vẫn đang ở trong thị trấn?”
“Vâng.” Cậu nhìn chăm chăm vào Jack như thể mong anh nói thêm gì đó. Khi anh không nói gì, cậu thêm vào, “Cháu và mẹ sẽ ở cùng bà cho tới khi dì Lily khá lên. Mẹ cháu nghĩ sẽ phải mất một hai tuần gì đó.”
Anh đã băn khoăn không biết điều gì đã khiến Daisy rời khỏi căn bếp của anh hôm thứ Bảy. “Dì cháu bị làm sao vậy?”
“Dì ấy đã đâm xe vào phòng khách của chú Ronnie.”
Khỉ thật, xem ra đánh nhau trước cửa siêu thị Minute vẫn chưa đủ để xóa được thù hằn trong lòng Lily. “Cô ấy sẽ ổn chứ?”
“Cháu cho là thế.”
Máy tiện khởi động trở lại nên Jack dẫn Nathan vào văn phòng và đóng cửa lại để chặn tiếng ồn. Thậm chí nếu Nathan ăn vận chỉnh tề đến phỏng vấn xin việc đi chăng nữa, có con trai Daisy làm việc trong cửa hàng của anh cũng sẽ là một cơn ác mộng. Nhìn cậu sẽ làm Jack nhớ tới Daisy. Và bát kể ký ức ấy có ngọt ngào đến đâu, thì nó cũng đã qua rồi và tốt nhất là nên cho vào quên lãng.
“Cha cháu và chú từng có thời là bạn thân. Chú đã rất buồn khi nghe tin cậu ấy mất.”
Nathan đặt đầu ván trượt cạnh mũi giày thể thao màu đen và đặt nó tựa vào chân. Nhìn gần, mặt dưới chiếc ván có hình một cô y tá ăn mặc thiếu vải. “Vâng. Cha cháu là một người cha tốt. Cháu rất nhớ cha.”
Cha Jack đã mất khi anh chẳng lớn hơn Nathan là mấy. Anh biết cảm giác đó ra sao. Cho cậu nhóc một kỷ niệm vui để mang theo chẳng có hại gì. “Cha cháu đã bao giờ kể cho cháu về đống rắc rối mà cậu ấy và chú từng dính vào chưa?” Nathan gật đầu và ánh đèn huỳnh quang phản chiếu vào chiếc khuyên trên môi cậu. “ông ấy đã kể cho cháu về việc hai người ăn trộm cà chua thối và ném vào ô-tô.” Steven tóc vàng, giống dân trượt ván Calitornia. Có lẽ là do mái tóc nhưng cậu nhóc này trông không hề giống Steven hồi còn niên thiếu. Không giống tí nào. Cũng không giống mẹ cậu mấy. Có lẽ hơi giống ở miệng. Được rồi, trừ cái khuyên môi. “Bọn chú đã dựng một pháo đài cây ở sân sau nhà cha cháu. Cha cháu có kể cho cháu chuyện đó không?”
Nathan lắc đầu.
“Bọn chú mất cả mùa hè đấy. Bọn chú dựng nó từ chỗ gỗ xin được và hộp giấy cũ.” Anh mỉm cười trước ký ức bọn họ kéo đống đồ vứt đi về nhà từ cách đó cả dặm. “Mẹ cháu cũng đã giúp bọn chú. Rồi ngay khi bọn chú vừa làm xong, một cơn gió xoáy F2 đã cuốn phăng nó đi.”
Nathan bật cười và hất đầu về phía cửa. “Có phải chiếc xe ngoài kia là Cuda 440-6 không ạ?”
“Ừ, nó có động cơ 426 nguyên gốc.”
“Tuyệt. Khi cháu có việc làm, cháu sẽ mua một chiếc Dodge Charger Daytona với động cơ 426.”
Giờ thì đến lượt Jack cười. Anh ngồi xuống mép bàn cạnh chiếc đồng hồ Buick Rivera. Anh không muốn làm hỏng niềm vui của cậu nhóc này, nhưng chỉ có khoảng bảy mươi chiếc Daytonas có động cơ 426 Hemi từng được sản xuất. Nếu cậu tìm được một chiếc, nó sẽ ngốn của cậu khoảng sáu mươi nghìn đô. “Bốn tốc độ hử?”
“Vâng.”
Anh uống một ngụm cà phê. Dễ hiểu. Cậu nhóc vừa thu hẹp thêm khả năng của mình khi cân nhắc đến việc Dodge chỉ mới chế tạo khoảng hai mươi chiếc bốn tốc độ.
“Cháu đã từng thấy một chiếc ở một buổi triển lãm ô-tô ở Seattle.” Nathan nuốt nước bọt và giọng cậu đầy phấn khích.
“Daytona đã giữ kỷ lục tốc độ ở đường đua khép kín trong mười ba năm rồi. Ford và Chevy không thể động vào nó.” Chúa ơi, cậu giống hệt Billy - và giống cha Jack, Ray, hồi trước. Mù quáng trước tốc độ. Jack cũng yêu các cỗ xe nhanh nhưng không nhiều như hai người đó. Làm sao Steven và Daisy lại sinh ra được một cái đầu yêu động cơ vậy?
“Chú có xem ‘Xưởng xe quái vật’ không?”
“Thỉnh thoảng.” Billy là fan cuồng của “Xưởng xe quái vật.”
“Chú có xem tập mà họ biến một chiếc NASCAR thành một xe quét đường không?”
“Không, chú đã lỡ mất tập đó.” Nhưng anh đã nghe hết về nó từ Billy.
“Tập đó thật hết xẩy.”
Hết xẩy? Jack cho là từ đó có nghĩa là tuyệt vời.
Billy thò đầu vào cửa khi Jack vắt chéo chân. “Chúng ta có rắc rối với rô-to trước trong chiếc Plymouth.”
Lúc nào cũng có rắc rối với một thứ gì đó, và từ lâu rồi Jack đã học được rằng không nên lo lắng quá làm gì. “Billy, hãy vào đây và gặp con trai của Steven và Daisy Monroe, Nathan.”
Billy bước sâu hơn vào văn phòng, mặc áo sơ mi màu xanh dương đậm và có bảng tên Công ty xe Mỹ cổ Parrish ở túi áo trái. Jack giới thiệu hai người họ và họ bắt tay nhau. Billy mở lời trước, “Chú rất tiếc khi nghe tin về cha cháu. Anh ấy là một người đàn ông tốt.”
Nathan nhìn xuống giày. “Vâng.”
“Chú Billy cũng rất thích ‘Xưởng xe quái vật,’” Jack nói và hai người họ liền bắt đầu thảo luận xem tập nào là hay nhất và những tập nào thì không phải.
“Biến cỗ xe PT Cruiser thành máy bào gỗ đúng là dở tệ,” Nathan nói.
“Jesse James không tham gia vào tập đó cho tới khi họ bắt đầu nhét thú nhồi bông qua đầu bào.”
“Phải rồi, hơ-hơ-hơ,” Nathan bật cười, đầu hơi ngửa ra sau. “Họ đã làm bông nhồi bắn khắp chỗ đó.”
“Cháu có thấy cảnh Barbie bị kẹt trong đó không?” Mắt Billy sáng lên đầy hóm hỉnh và em trai anh cũng cười theo, tiếng cười hơ-hơ-hơ gấp gáp.
Chúa ơi, Jack nghĩ, cuối cùng Billy cũng tìm được người thích xem “Xưởng xe quái vật” nhiều như mình.
“Cháu có xem tập Tử thần xuất hiện không?” em trai anh hỏi.
“Có ạ, tập đó hẳn sẽ hết xẩy nếu nó chạy cho ra trò.”
Billy lắc đầu. “Nó đã bốc khói ngay cú đâm đầu tiên và máy bơm quá nóng trước cả khi họ để xi-lanh dịch chuyển cánh tay thủy lực.”
“Cháu đã từng nghe chuyện cỗ xe tang bị ma ám và đó là lý do nhiệm vụ đó thất bại.”
“Nhiệm vụ đó thất bại vì cánh tay thủy lực thất bại.”
“Chú có thấy Jesse lúc xe cấp cứu bị cháy không?” Nathan hỏi, phấn khích đến mức mắt cậu sáng rực lên. “Đúng là quá tuyệt.”
“Đó là tập chú thích nhất.”
“Còn cảnh vợ ông ấy quát mắng ông ấy nữa chứ?”
Cả hai người họ cùng bật cười.
Giọng của Billy trầm hơn, nhưng Jack không thể không chú ý đến việc điệu cười của họ cực kỳ giống nhau. Cùng tiếng hơ-hơ-hơ, và họ ngửa đầu ra sau với cùng một góc. Càng nhìn hai người họ đứng cạnh nhau trao đổi các khoảnh khắc trong “Xưởng xe quái vật” lâu bao nhiêu thì anh càng thấy rõ được nhiều thứ qua mái tóc kỳ dị và khuyên môi của Nathan bấy nhiêu.
Rồi trong một tích tắc, thế giới quanh Jack chuyển dời và thay đổi. Tóc gáy anh dựng đứng và da đầu anh siết chặt lại. Thời gian dừng lại, nứt ra ở giữa và vỡ đôi.
Nửa giây trước, cuộc sống của Jack vẫn yên ổn, và nửa giây sau nó đã không còn như vậy nữa. Nửa giây trước anh nhận thấy giọng cười của em trai mình và Nathan giống hệt nhau, và nửa giây tiếp theo anh đã nhìn vào phiên bản mười lăm tuổi của cha anh, Ray Parrish. Nửa giây trước anh đang ngồi trên mép bàn và nửa giây sau anh đã đứng dậy với cà phê đổ xuống trước áo gây bỏng rất. “Chúa ơi!”
“Chuyện gì vậy?” Billy hỏi.
Anh không rời mắt khỏi Nathan. Anh nhìn vào đường nét trên khuôn mặt và mũi cậu, và chẳng có cách nào để quay ngược đồng hồ lại vài giây trước. Không nghi ngờ gì nữa, anh đang nhìn vào phiên bản trẻ hơn của cha anh. Nó rõ ràng đến mức anh không biết vì sao mình lại mất nhiều thời gian đến vậy để nhận ra được. “Cháu không đến đây để xin việc, phải không?”
Nụ cười của Nathan tắt lịm và cậu nhặt ván trượt lên. “Không.”
Đột nhiên, mọi chuyện thật dễ hiểu. Sự kiên quyết muốn họ nói chuyện của Daisy. Việc cô có gì đó để nói với anh. Một việc mà cô không thể nói qua điện thoại, bằng thư hay ở quán pizza Showtime. Một việc quan trọng như một đứa con trai. Anh cảm giác như vừa có người đá vào dạ dày mình. “Sinh nhật của cháu là vào hôm nào?”
“Cháu phải đi ngay đây.”
Anh vươn tay ra và nắm lấy cánh tay Nathan. “Nói cho chú đi.”
Mắt Nathan mở to và cậu làm rơi ván trượt. Cậu cố nhặt lên, nhưng Jack không buông tay. Anh không thể.
“Tháng Mười hai,” cuối cùng cậu trả lời.
Jack kéo cậu lại gần hơn. “Và năm nay cháu mười lăm đúng không?”
Anh có thể thấy họng Nathan chuyển động khi cậu cố nuốt nước bọt. “Vâng,” cậu nói, chẳng to hơn một lời thì thầm là mấy.
Ở một mức độ nào đó Jack biết rằng mình đang làm Nathan sợ và anh nên buông ra. Anh nên dịu lại, nhưng anh không thể. Các ý nghĩ lao vùn vụt khắp đầu anh cho tới khi anh cảm thấy như thể có thứ gì đó đang bóp nát não mình.
“Khốn nạn.”
Billy nắm lấy vai Jack, đứng chắn vào giữa anh và Nathan. “Anh làm sao thế? Anh mất trí rồi hả.”
Phải rồi. Anh đã mất trí. Anh buông tay và Nathan lao đi nhanh đến mức cứ như cậu chưa từng ở đó. Chỉ trừ việc chiếc ván trượt vẫn còn lăn lóc trên sàn. Mặt có cô y tá nằm ngửa.
Jack trừng mắt nhìn theo cậu. “Em không thấy sao, Billy?” ‘Tất cả những gì em thấy là anh đang cư xử điên điên.”
Anh lắc đầu và quay sang nhìn em trai. “Cậu nhóc giống hệt cha.”
“Ai?”
“Nathan. Con trai Daisy.”
“Con trai Daisy và anh Steven.”
Jack chỉ tay vào ngưỡng cửa trống hoác. “Em có thấy thằng bé giống Steven không?”
“Em không nhớ rõ anh Steven trông thế nào, nói thật với anh là thế.”
“Không, giống cha chúng ta.” Anh đặt cốc cà phê xuống bàn. Anh có một đứa con trai. Không. Không thể nào. Lúc nào anh cũng dùng biện pháp tránh thai. Nhưng không phải với Daisy. Hồi ấy họ còn trẻ, ngu ngốc và vẫn tin rằng sẽ chẳng bao giờ có chuyện gì xáu ảnh hưởng đến họ. “Cô ta đang mang thai khi cô ta ra đi và chưa hề kể với anh một lời.” Billy giơ hai tay lên. “Chờ đã, em còn chẳng biết hồi đấy hai người có dính líu với nhau. Và thậm chí nếu có, thì làm sao anh biết được cậu nhóc đó là con anh?”
“Em chẳng nghe anh nói gì hết.” Anh dùng tay xoa mặt. “Có một bức ảnh. Ảnh của cha khi ông tốt nghiệp cấp ba. Ông trông giống hệt cậu nhóc ấy.” Anh buông thõng tay xuống hai bên người. “Đó là lý do vì sao cô ta ở đây,” anh nói to suy nghĩ của mình như thể bằng cách đó chúng sẽ hợp lý hơn, khi mà trong thực tế, chúng chẳng hợp lý chút nào. “Để kể cho anh về cậu bé đó.”
“Chuyện này thật điên rồ. Nó mười lăm rồi.”
Phải. Điên rồ. Điên rồ kinh khủng khi nghĩ anh có một đứa con trai mười lăm tuổi. Một đứa con trai mà anh chưa một lần biết đến bởi vì anh chưa bao giờ được kể cho nghe. “Anh đúng, Billy ạ.”
Billy bước tới trước mặt Jack và nhìn vào mắt anh. “Anh nên bảo đảm là mình đúng trước khi lại tóm lấy cậu bé đó và làm nó sợ. Anh không biết chắc nó là con anh, nhưng dù cho thế có đúng đi nữa, thì có thể cậu bé cũng không biết điều ấy.”
Billy nói đúng. “Anh không định làm nó sợ.”
Một chuyển động phía sau lưng Billy thu hút sự chú ý của Jack và anh nhìn Penny qua ngưỡng cửa đang mở. Anh đi ngang qua em trai mình và nói khi đi qua cô thư ký, “Anh sẽ ra ngoài một lát.”
Anh đi ra ngoài bằng cửa sau xưởng xe, băng qua đường lái xe, tới nhà anh. Anh đi thẳng vào căn phòng trống hồi trước thuộc về Billy và mở buồng để đồ chồng chất những hộp là hộp. Anh lôi hết hộp này đến hộp khác ra và đổ chúng xuống sàn. Các chiến lợi phẩm và tạp chí cũ, những vật kỷ niệm từ thuở ấu thơ của anh và Billy mà mẹ họ đã cẩn thận đóng gói, rơi tứ tung.
“Chúng ta đang tìm gì vậy?” Billy hỏi khi nhặt một cái hộp lên.
Jack thậm chí còn không nhận thấy là Billy đã đi theo.
“Album ảnh cưới cũ của cha mẹ. Bức ảnh nằm trong ấy.”
Họ tìm thấy album trong chiếc hộp thứ năm được mở ra. Bìa ngoài bọc đăng ten và hoa lụa, những món đồ con gái mà mẹ anh thích. Đăng ten đã úa vàng, bông hoa bẹp dí, Jack lật nó ra. Bên trong, các trang ảnh đã mất vẻ trơn bóng và các bức ảnh phía sau tấm giấy bóng kính lỏng lẻo túm tụm lại với nhau. Bức ảnh Jack tìm kiếm rơi xuống chân anh, và anh quỳ xuống để nhặt bức ảnh đen trắng chụp cha anh năm mười bảy tuổi, ở góc bức ảnh cha anh có viết dòng chữ, Gửi tới cô gái tôi thích nhất Carolee, Ray thân yêu, bằng mực đen giờ đã nhạt màu.
Jack đứng dậy và nhìn chằm chằm bức ảnh. Anh không hề tưởng tượng. Cho cha anh đầu nhím và khuyên môi là ông sẽ trông y xì đúc Nathan Monroe. Chỉ có điều cậu nhóc đó không phải là Nathan Monroe. Cậu bé là người nhà Parrish.
Billy đi tới đứng sau lưng Jack và anh ngoái qua vai. Tiếng huýt sáo thấp của cậu nghe to hơn thường lệ trong căn phòng trống không. “Anh nghĩ Steven có biết không?”
Jack nhún vai. Lúc ấy cái thai ba tháng, Steven nhất định phải biết vào một lúc nào đó. Anh rời khỏi phòng ngủ và đi hết hành lang vào bếp. Anh mở tủ bếp ra và lấy bức thư của Steven từ chỗ anh đã đặt nó vào hôm thứ Bảy. Cầm bức ảnh của cha mình trong một tay, anh xé bì thư ra và đọc: Jack, Xin hãy bỏ qua cho chữ viết tay và những lỗi chính tả của tớ. Khi bệnh tình tớ nặng thêm thì việc tập trung càng trở nên khó khăn hơn. Tớ hy vọng rằng cậu chẳng bao giờ nhìn thấy bức thư này. Rằng tớ đã đánh bại bệnh tật và trực tiếp nói với cậu những điều này một khi tớ khỏe lại. Nếu không, tớ muốn viết ra suy nghĩ của mình trước khi bất lực.
Hãy để tớ bắt đầu bằng cách nói đơn giản rằng tớ rất nhớ cậu, Jack. Tớ không biết liệu cậu có nhớ tớ hay đã tha thứ cho tớ chưa nhưng tớ rất nhớ người bạn thân của mình. Từng có vô số lần trong mười lăm năm qua tớ muốn gọi điện và trò chuyện với cậu. Rất nhiều lần tớ đã cười một mình khi nghĩ đến những việc chúng ta từng làm. Hôm nọ tớ đã thấy hai cậu nhóc đi xe đạp trong mưa và tớ nhớ lại vô số lần chúng ta đi xe đạp trong dông tố. Đi khắp Lovett, tìm những vũng nước mưa sâu nhất để chạy xe qua. Hay những lần chúng ta ngồi trên ghế sô pha của mẹ tớ, xem chương trình Andy Griffith ngày xưa và cười quặn ruột khi Barney nhốt mình trong tù. Tớ nghĩ rằng những lúc tớ cười một mình là những lúc tớ nhớ cậu nhất. Và tớ biết đó là lỗi của tớ. Đã rất nhiều lần tớ cảm nhận rõ sự cô đơn khi mất cậu, bạn của tớ.
Tớ chưa bao giờ quên lần cuối cùng chúng ta gặp nhau và những điều kinh khủng chúng ta đã nói. Tớ đã cưới Daisy, và cậu đã yêu cô ấy. Nhưng tớ cũng yêu cô ấy, Jack. Tớ vẫn yêu cô ấy. Sau chừng ấy năm tớ vẫn yêu cô ấy nhiều như cái ngày tớ cưới cô ấy. Tớ biết cô ấy yêu tớ. Tớ biết cô ấy luôn yêu tớ nhưng vẫn có những lúc ánh mắt cô ấy thoáng xa xăm, và tớ lại tự hỏi liệu có phải cô ấy đang nghĩ đến cậu. Tớ tự hỏi liệu có phải cô ấy đang nghĩ rằng cô ấy hối hận vì chọn cách cùng tớ đi tới Seattle. Tớ tự hỏi liệu cô ấy có nghĩ xem cuộc đời cô ấy sẽ ra sao nếu sống cùng cậu, và tớ tự hỏi liệu cô ấy có còn yêu cậu nhiều như xưa. Nếu điều này có thể an ủi được cậu, thì cậu phải biết rằng tớ đã chịu kha khá đau khổ bởi vì tớ biết cô ấy đã yêu cậu nhiều ra sao và có lẽ vẫn yêu cậu.
Buổi tối bọn tớ rời Lovett, Daisy đang mang trong mình đứa con được ba tháng của cậu. Chắc chắn lúc này cô ấy đã kể hết cho cậu rồi. Khi cô ấy đến chỗ tớ và kể với tớ là cô ấy có thai với cậu, cô ấy đã rất sợ hãi và tin rằng cậu không còn yêu cô ấy nữa. Tớ đã để cô ấy tin là thế dù cho tớ biết điều đó hẳn là không hề đúng. Khi đó cô ấy tin rằng không kể cho cậu về đứa bé là tốt nhất. Cô ấy nghĩ cậu không thể đối phó nổi áp lực có con vào quãng thời gian ấy trong đời cậu. Tớ cũng đã để cô ấy tin như vậy. Tớ đã bảo cô ấy rằng cô ấy nói đúng, rằng cậu không thể, nhưng tớ biết điều đó không đúng. Tớ biết cậu có thể làm tất cả những gì cậu quyết tâm làm. Nên tớ đã cưới cô ấy và mang cô ấy rời xa cậu. Tớ biết rằng mình nên hối hận việc mình đã làm, nhưng tớ không thể. Tớ không hề hối hận về một ngày nào tớ được ở cùng cô ấy và Nathan. Nhưng tớ rất hối hận về cách mọi việc diễn ra và việc không kể cho cậu về Nathan sớm hơn.
Nathan là một đứa bé ngoan. Thằng bé rất giống cậu.
Dũng cảm, nóng nảy và chôn vùi mọi thứ thật sâu. Tớ biết Daisy sẽ làm những gì tốt nhất để nuôi nấng thằng bé, nhưng tớ tin rằng nó cần cậu. Tớ đã rất vui được nuôi dưỡng nó, và trong tất cả những hối tiếc của tớ trong đời, và tớ thì có rất nhiều tiếc nuối, tớ hối tiếc rằng mình sẽ không được nhìn thấy thằng bé trưởng thành. Tớ rất muốn được thấy điều đó.
Kết lại, tớ xin cậu hãy tha thứ cho tớ, Jack. Tớ biết có lẽ mình hỏi xin cậu quá nhiều, nhưng dù gì đi nữa tớ vẫn xin cậu. Tớ xin cậu để cậu có thể rũ bỏ sự cay đắng của mình và sống tiếp. Vì một lý do hoàn toàn ích kỷ, tớ xin cậu với hy vọng rằng cậu sẽ tha thứ cho tớ để tớ có thể ra đi với một lương tâm thanh thản hơn. Và để khi tớ gặp cậu ở thiên đàng, chúng ta một lần nữa có thể ôm nhau như bạn bè. Nếu cậu không thể tha thứ cho tớ, thì tớ hiểu. Tớ không biết liệu mình có tha thứ nổi cho cậu không nếu tớ ở vào địa vị của cậu. Tớ đã lấy đi rất nhiều thứ của cậu, Jack. Nhưng có lẽ thỉnh thoảng cậu có thể nhìn lại và cười trước khoảng thời gian tươi đẹp chúng ta đã có cùng nhau, Steven.
Bức thư và ảnh cha anh rơi xuống kệ bếp khi Jack cố hít thở. Tâm tư anh như bị chặt thành nghìn mảnh, hệt như mười lăm năm trước.
“Thằng bé có phải con anh không?”
Jack gật đầu.
“Đúng là xấu xa quá mức,” Billy nói. “Chị ta đúng là một con khốn xấu xa.”
Nhiều năm trời anh đã thấy bị phản bội bởi vì bạn thân nhất của anh đã cưới bạn gái anh. Anh thậm chí còn không biết được một nửa câu chuyện. Anh chưa bao giờ nảy ra ý nghĩ là khi họ rời đi, họ cũng đã mang theo cả con anh. Anh không hề nghĩ là sự phản bội ấy lại sâu đến thế.
“Anh định làm gì?”
Anh cởi khuy áo và kéo áo ra khỏi cạp quần. “Nói chuyện với Daisy.”
“Chà, đừng bắt đầu bằng cách hét vào mặt chị ta nhé.”
“Anh tưởng em vừa nói cô ta là một con khốn xấu xa.”
“Đúng vậy. Em thậm chí còn không định hỏi anh xem anh có muốn đóng một vai trong cuộc sống của Nathan hay không, bởi vì em biết anh. Em biết anh là người thế nào. Em biết rằng anh đau đớn và giận dữ, và em biết anh có mọi quyền để cảm thấy như vậy. Nhưng chị ta là mẹ thằng bé và chị ta có thể đóng hành lý rồi đưa thằng bé đi.”
Nhiều năm trời anh đã đẩy cảm xúc đó vào tận cùng và khóa nó lại. Anh đã xây tường vây kín mọi đau đớn và tức giận. Từ khi Daisy quay lại, nó đã thoát ra ngoài một ít.
Nhưng không thể sánh được với buổi sáng nay. Sáng nay mọi bức tường mà anh từng xây đều đã tan thành tro bụi.
“Jack, hãy hứa với em là anh sẽ không cư xử như người Trung cổ đi?”
Anh chẳng hứa hẹn cái quái gì hết.