Tình Yêu Tiramisu

6/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Raw: Búnn. Edit: Búnn. Độ dài: 9 chương Giới thiệu: Chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ yêu một người như vậy, còn là một người đàn ông. Vì hiểu lầm nên lúc thiếu niên nông cạn ngạo mạn từng xem thường anh …
Xem Thêm

Chương 7-1
Từ trong phòng ngủ đi ra, lại không nhìn thấy Uông Tử Ninh, Lưu Phi Long hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn thấy cô đang đứng ngẩn trong phòng làm việc của mình, liếc nhìn tủ lạnh: "Thói quen của anh vẫn không thay đổi, trong tủ lạnh vẫn đầy đồ ăn ngon."

Lưu Phi Long nhìn hành động như trẻ con của cô, khẽ mỉm cười, cô vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn linh hoạt đáng yêu như vậy.

"Oa, tiramisu." Uông Tử Ninh vui mừng phát hiện đồ ngọt mình thích ăn nhất, đang muốn bê lên, cái gì đó lướt qua, chỉ vào đĩa đó.

"Cái này vẫn chưa làm xong, đổi cái khác đi." Giọng nói dịu dàng, thản nhiên giải thích.

Chưa làm xong? Uông Tử Ninh ngây ngốc, cái này nhìn qua rõ ràng là làm xong rồi mà, có điều, đổi cái khác cũng giống vậy, bưng một đĩa bánh pudding lên, cô vừa ăn vừa cảm thấy thú vị, liền hỏi: "Không phải là gạt em chứ? Có phải đĩa Tiramisu kia anh giữ cho người khác không?"

Lưu Phi Long giật mình, khuôn mặt hơi đỏ lên.

Thật sự là giữ cho người khác? Nụ cười trên mặt Uông Tử Ninh dừng lại, kinh hoảng len lỏi trong lòng, không còn tâm tư ăn đồ ngọt gì, vội vàng hỏi: "Anh để lại cho ai?"

Lưu Phi Long hơi chần chừ, có điều vẫn nói thật: "Là cho Quân Thành,"

Quân Thành? Đột nhiên Uông Tử Ninh nhớ tới phản ứng luống cuống vừa rồi của Thái Quân Thành, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, chuyện này tuyệt đối không đơn giản, nhưng cụ thể là cái gì thì cô lại không thể nghĩ ra được ngay. Chẳng qua là có loại dự cảm xấu.

"Mấy năm nay em có khỏe không?" Giọng nói dịu dàng trầm thấp, cắt đứt suy nghĩ của cô.

"Rất được, nhưng em nhớ anh. Em hối hận rồi, em cảm thấy anh vẫn là tốt nhất. Cho nên ly hôn quay trở lại." Cá tính dám yêu dám hận khiến cách nói chuyện của cô từ trước đến nay vẫn thẳng thắn như vậy.

Vẫn không có cách nào thích ứng với cách nói chuyện thẳng thắn của cô, Lưu Phi Long ngây ngẩn cả người, không biết đáp lại như thế nào.

"Anh đã từng ghen tị với Tom chưa?"

Ghen? Lưu Phi Long chần chờ một chút. Anh không biết cảm giác đó có phải là ghen tị không. Có lẽ nên gọi là thương cảm.

Cô thấy anh chần chờ, liền cười vui vẻ, cô biết anh vẫn còn yêu cô: "Anh cũng không cần phải ghen tị với Tom. Em từng cho rằng mình yêu Tom, nhưng không phải, anh ấy chỉ cho em một chút kí©ɧ ŧìиɧ, kí©ɧ ŧìиɧ qua đi liền biến thành tro bụi. Người em yêu là anh. Vẫn là anh."

Nghe lời thú tội thâm tình, nhìn khuôn mặt tươi cươi trước mắt, những ngày tươi đẹp trong quá khứ hiện lên trước mắt, nói không hoài niệm là giả...

Nhìn người đàn ông sững sờ ngưng mắt nhìn mình, Uông Tử Ninh ôm chặt lấy anh: "Chúng ta có thể cùng nhau lần nữa, coi như chưa từng có những chuyện trước đi. Chúng ta

bắt đầu lại lần nữa."

Bắt đầu lần nữa? Cơ thể mềm mại trong lòng quen thuộc như vậy, hương thơm nhàn nhạt khơi ngợi chút trí nhớ xa xôi, nếu như bọn họ chưa từng cách xa nhau, bọn họ thật sự sẽ vô cùng hạnh phúc, nhưng mà...

Những cảm giác hỗn loạn chôn sâu ở trong đáy lòng vào giờ khắc này đột nhiên lại vô cùng rõ ràng. Anh khẽ kéo dài khoảng cách giữa hai người, nở nụ cười ôn hòa như bình thường. Người này từng là vợ mình, người này từng là người thân mật với mình nhất. Bây giờ nhìn cô, vẫn là hoài niệm.

Nụ cười ôn hòa như vậy khiến Uông Tử Ninh cảm thấy bất an, cô có dự cảm xấu, cô dùng hết sức ôm người đàn ông một lần nữa, vô cùng kinh hoảng: "Không muốn, anh yêu em. Người em yêu nhất định là em. Chúng nhất định có thể bắt đầu lại lần nữa."

"Thật xin lỗi. Tử Ninh." Lưu Phi Long nhỏ giọng nói: "Hiện tại anh có người mà mình quan tâm."

"Là ai?" Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, lạnh lùng chất vấn.

Lưu Phi Long chỉ xin lỗi nhìn cô, cũng không trả lời.

Yên lặng nhìn biểu tình ôn hòa nhưng lại kiên định của người đàn ông trước mắt này, hiểu rằng không thể xoay chuyển được nữa, cô chậm rãi buông lỏng người đàn ông ra, cười đau khổ: "Đây là thượng đế trừng phạt em! Trừng phạt em đã từng có anh nhưng lại không biết quý trọng! Trừng phạt em đã quá tùy ý phóng túng!"

"Tử Ninh..." Nhìn thấy cô có vẻ mặt đau lòng như thế, cặp mắt Lưu Phi Long hơi mờ đi. Anh không có cách nào lừa gạt cô, tâm thay đổi, tất cả đều thay đổi. Thay đổi rồi sẽ không có cách nào trở lại quá khứ.

"Thật xin lỗi..." Đây là câu duy nhất mà anh có thể nói.

***

Mỗi lần lái xe đi ngang qua khu vực có quán cà phê, y cũng sẽ theo bản năng dừng xe lại, sau đó lẳng lặng nhìn chăm chú vào thông báo [Chuyển nhượng cửa tiệm] trên cửa.

Có lẽ trong đáy lòng y vẫn còn mong mỏi, toàn bộ những chuyện này đều không phải là thật. Có lẽ y mong một ngày nào đó, tờ thông báo đó bị xé toang, quán cà phê nho nhỏ sẽ khai trương lần nữa, bên trong lại sẽ có bóng dáng cao gầy cúi đầu, tỉ mỉ làm đồ ngọt.

Nhưng, một tháng, hai tháng...nửa năm...một năm.

Suốt một năm, mùa lại thay đổi, mùa đông y ghét nhất lại đến. Lưu Phi Long vẫn biến mất như nước bốc hơi, không thấy bóng hình. Trong lòng y bỗng xuất hiện cảm giác mất mác khó hiểu, tâm trạng cũng trở lên lạnh lẽo giống như mùa đông đáng chết này, đầu óc trở nên ngu ngốc, thường rơi vào trạng thái mê man...

Y sẽ vô thức tìm kiếm bóng dáng trong đám người, sau đó lại phát hiện ngay cả mình cũng bị lạc trong đám người. Thấy bóng dáng cao gầy, y sẽ theo phản xạ giữ lấy, sau đó người đó kinh ngạc quay đầu lại, y sẽ lúng túng nói xin lỗi. Y sẽ tới từng cửa hàng bánh ngọt một, ăn một chút bánh rồi đi, sau đó lại nôn không dứt.

Y cảm thấy cuộc sống trở nên vô cùng hỗn loạn, giống như là vừa tỉnh dậy sau giấc mộng, thậm chí có lúc y còn cảm thấy tất cả những gì y và Lưu Phi Long trải qua chỉ là giấc mộng, mà hiện tại nên tỉnh mộng thôi.

Vào một lần quay phim mắc lỗi nghiêm trọng, đột nhiên y thức tỉnh, nếu tiếp tục như vậy, y sẽ phá hủy chính mình. Vì một người ngay cả bạn bè cũng không phải, có đáng không? Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, công việc cũng vẫn phải tiếp tục, mục tiêu của y đâu? Chẳng lẽ y muốn vì những hỗn loạn mà mình không hiểu mà buông tha hết tất cả?

Vì vậy, y lại chôn vùi tất cả vào công việc đi sớm về trễ, có lẽ là một loại trốn tránh, y nghĩ chỉ có cố gắng làm việc mới không khiến mình suy nghĩ lung tung, mới có thể khiến mình bình thường, cho dù trong lòng càng

ngày càng trống rỗng, cho dù y càng ngày càng không xác định được cố gắng của mình là vì cái gì, có giá trị gì.....

Thêm Bình Luận