Chương 4-2
Gần như thất thần ngồi vào vị trí nào đó trong quán, trong trạng thái đầu đau như bây giờ y chỉ muốn một cốc cà phê nóng.
Từ vị trí của y vừa vặn có thể thu toàn bộ quầy thu ngân cùng phòng làm việc vào trong mắt, nâng cốc cà phê nóng hổi lên, tầm mắt của y theo bản năng đi theo bóng dáng kia.
Đây là quán cà phê gia đình nhỏ, nói thực thì cà phê pha cũng không được tốt lắm, nhưng vẫn rất nhiều khách, có điều khách tới đây cũng không phải để mua cà phê, dường như toàn bộ khách ở đây đều mê luyến đồ ngọt ở trước quầy, nơi trước khi y vào đây không lâu vốn đầy ắp đồ ngọt mà bây giờ đã bị tranh mua không còn một miếng nào.
Đồ ngọt ngấy này có ăn ngon như vậy không? Thật sự không có cách nào giải thích. Khẽ nhấp một ngụm cà phê đen đắng ngắt, đầu mê man hoàn toàn không chút nể mặt, vẫn không thanh tỉnh hơn bao nhiêu.
Cửa hàng này là vợ Lưu Phi Long mở. Sư phụ làm điểm tâm chính là Lưu Phi Long. Toàn bộ những điều này đều là do người phụ nữ ngọt ngào kia nhân lúc Lưu Phi Long không chú ý vụиɠ ŧяộʍ tới đây nói cho y. Người phụ nữ đó thật sự là một người hoạt bát đáng yêu, lại hay nói.
Vợ? Đối với Thái Quân Thành, đây vẫn là một danh từ quá mức xa xôi. Trước kia lang thang, sau này học ở trường, bây giờ đi làm, huống chi bây giờ y ở trong làng giải trí, tình yêu đối với y thật sự là một thứ xa xỉ. Trẻ tuổi y không hiểu cái gì là yêu. Nhưng nhìn Lưu Phi Long cùng cô vợ đáng yêu của anh ta, y có thể cảm nhận được tình yêu nồng đậm giữa họ từ những điểm nhỏ nhất.
Mỗi lần vợ đi qua quầy thu nhân, Lưu Phi Long đều sẽ lặng lẽ dùng tay ngăn ở chỗ rẽ, có thể chỉ để vén sợi tóc mai mới rơi xuống của vợ ra sau tai. Mặc dù nhiều khách, nhưng tầm mắt của Lưu Phi Long mất luôn hướng về phía cô vợ hoạt bát, chú ý nhất cử nhất động của cô. Giống như là một loại ăn ý, đột nhiên cô ấy quay đầu lại, mắt đối mắt với Lưu Phi Long, sau đó bướng bỉnh lè lưỡi. Thời điểm cô ấy thèm ăn, một đĩa điểm tâm xinh đẹp sẽ lập tức xuất hiện trước mắt cô ấy...Có nhiều lúc, anh cũng chỉ hơi cúi đầu, môi mang theo nụ cười, lẳng lặng nhìn vợ làm việc với khách trong lúc nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên y thật hâm mộ người phụ nữ ngọt ngào kia, có người yên lặng dịu dàng quan tâm...Dường như y chưa bao giờ được cảm thụ điều đó. Thật hâm mộ tình yêu giản dị mà chân thành giữa hai vợ chồng bọn họ...Bình thản nhưng lại chân thật.
Thái Quân Thành bắt đầu cảm thấy hoảng hốt....Cà phê trong tay đã dần nguội lạnh, lúc đó y mới phát hiện bản thân luôn chú ý Lưu Phi Long, ngay cả cà phê trên tay cũng quên uống.
Đột nhiên y lại cảm thấy bản thân như vậy rất đáng giận - ấm áp cũng được, không ấm áp cũng thế, những điều này không liên quan đến y.
Lấy tiền ra đặt lên bàn, ngay cả nói câu hẹn gặp lại y cũng không muốn nói với Lưu Phi Long, đã nghĩ đến việc trực tiếp ra khỏi quá cà phê, nhưng vừa đứng lên liền cảm thấy cả trái đất cũng chao đảo, trước mắt biến thành màu đen, y chống tay lên góc bàn, nhưng mặt bàn không cố định trên mặt đất không thể chịu nổi thể trọng của người đàn ông trưởng thành, Thái Quân Thành phát ra âm thành vĩ đại, ngã ngồi xuống dưới đất cũng với cốc cà phê còn chưa uống xong trên bàn...
Quán cà phê vốn có chút náo nhiệt bỗng trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, đồng loạt nhìn về phía Thái Quân Thành đang ngồi dưới đất, trên người rải đầy cà phê.
Thái Quân Thành thất thần ngồi dưới đất, bản thân bị biến thành chật vật, xấu hổ đến lúng túng không thôi! Y cảm thấy mất mặt! Vô cùng mất mặt! Nếu có thể, y sẽ lấy tốc độ 100km/h nhanh chóng rời khỏi nơi khiến y mất mặt này, nhưng đầu óc mê man, biến trước mắt thành màu đen, toàn bộ đều khiến y không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác rồi dưới đất.
"Cậu không sao chứ?" Giọng nói dịu dàng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu y. Thái Quân Thành vô ý thức ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười bên khóe miệng như đã từng nhìn thấy của người đàn ông, đột nhiên khiến y không thể chịu đựng được, nụ cười nhạt này giống như đang cười nhạo dáng vẻ chật vật của y.
Y cảm thấy khó khăn đến không nuốt nổi, vươn tay gạt cánh tay đang để trước mặt mình ra, giống hệt đứa trẻ tùy hứng, xoay mặt, nắm chặt tay, nhìn chằm chằm mặt đất. Y biết rõ người đàn ông không có ý cười nhạo mình, cái này là y giận chó đánh mèo, ý biết rõ hành vi hiện tại của bản thân có bao nhiêu ngây thơ buồn cười, mọi người đều đang nhìn y, nhưng y chính là không có cách nào không chế cảm xúc của bản thân giống như bình thường.
Có lẽ bởi vì tính xấu hổ, lúng túng của bản thân đều có liên quan đến Lưu Phi Long, chỉ cần Lưu Phi Long tới gần hoặc xuất hiện y đều theo bản năng bài xích, cho nên đối mặt với Lưu Phi Long, tay chân y luôn lúng túng, lúc nào cũng có biểu hiện kém cỏi mà vô lễ.
Lưu Phi Long bị ngọn lửa giận vô danh của y làm ngây ngẩn cả người, sau đó chậm rãi xoay người, nói gì đó với cô vợ đang lo lắng, sau đó y mỉm cười xin lỗi khách hàng trong quán, treo biển nghỉ bán trên cửa quán cà phê.
***
"Thay bộ quần áo này trước đi." Giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu, một chiếc áo khoác lông xuất hiện trước đôi mắt đang hừng hực lửa giận của Thái Quân Thành.
"Không cần!" Đến nhìn Thái Quân Thành cũng không thèm nhìn, lạnh lùng từ chối, quăng ý tốt của người trước mặt vào mặt họ.
"Lau qua cái này đi." Một bóng dáng phủ xuống, kèm theo một chiếc khăn màu trắng lau mảng cà phê lớn trên áo của y.
"Tôi tự làm!" Mang theo oán khí đối với bản thân, hung hăng đoạt lấy chiếc khăn, lực mạnh đến nỗi thậm chí còn hất chiếc áo khoác lông trên tay người đàn ông xuống, phủ lên vết cà phê trên mặt đất.
"Ôi!" Người phụ nữ ngọt ngào kia hô lên, chạy nhanh tới, muốn cứu chiếc áo khoác lông gặp xui xẻo trước.
Không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, Thái Quân Thành ngẩn cả người, theo bản năng muốn xin lỗi, nhưng lại giống như là đột nhiên mất âm thanh, không phát ra được tiếng nào.
Vì sao bản lĩnh nở nụ cười ngăn cách bản thân với người khác khi gặp phải Lưu Phi Long lại hoàn toàn mất hiệu lực? Vì sao mỗi lần bản thân gặp anh sẽ không bình tĩnh lễ phép giống như đối diện với người khác, mà trở nên chật vật như vậy? Vì sao biểu hiện của bản thân trước mặt anh lại ngây thơ buồn cười như thế, mỗi lần đều giống trẻ con vì được cưng chiều quá mức mà biến thành hư, bỏ qua thiện ý của người khác?
Thái Quân Thành không biết nên lấy biểu cảm nào để đối mặt với anh, chỉ có thể nghẹn đỏ mặt, ngây ngốc ngồi dưới đất, cảm thấy một giây như một năm.
Lưu Phi Long nắm tay vợ, vỗ nhẹ, xoa dịu cảm xúc rõ ràng đang kích động của cô, sau đó ngồi xổm xuống, thay cô nhặt áo khoác lông trên đất lên, lúc gần đứng dậy, anh nở nụ cười quen thuộc, nhìn về phía Thái Quân Thành đang đỏ bừng mặt, nói khẽ: "Không cần để ý, không bẩn." Bàn tay ấm áp lại duỗi trước mặt y.
Câu nói "không cần để ý" khiến Thái Quân Thành cảm thấy lúng túng, rõ ràng bản thân té ngã trước mặt mọi người, người ta có ý tốt giúp đỡ bản thân, bản thân không những không cảm kích mà còn vô lễ, coi người khác thành thùng để bản thân xả giận. Từ khi nào bản thân trở nên ác liệt không thể nói lý như thế?
Không còn mặt mũi nào đối diện với người đàn ông, y cúi đầu, nắm bàn tay gần trước mặt, Thái Quân Thành dựa vào lực của người đàn ông, từ mặt đất đứng lên, tay người đàn ông hơi nóng, không như mình, lạnh như người chết, phần hơi nóng này khiến bàn tay lạnh như băng của mình trở nên ấm áp, khiến sau này dù y có buông ra vẫn không thể giải thoát.
Lúc lơ đãng lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào quán cà phê chỉ còn lại ba người, y cùng hai vợ chồng Lưu Phi Long.
Y hơi giật mình, nhìn về phía tấm biển nghỉ bán ở cửa tiệm, thế mới biết thì ra hai vợ chồng Lưu Phi Long vì y mà tạm dừng buôn bán. Đột nhiên y ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lưu Phi Long ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Vì sao anh không tiếp tục kinh doanh?" Bản thân và anh cũng không hẳn là bạn bè, rõ ràng anh có thể không cần để ý đến người ngã ngồi dưới đất là y, vì sao?
Nhưng mà Lưu Phi Long lại thản nhiên cười giải thích: "Bán hết đồ ngọt rồi."
Y lại có cảm giác lúng túng khi bị người khác dùng sức cho một bạt tai.
"Quên đi, đừng để ý." Người phụ nữ ngọt ngào vốn có chút tức giận với hành vi không biết tốt xấu của Thái Quân Thành, nhưng bây giờ lại nhìn thấy biểu cảm vô cùng xấu hổ của y, thì nghĩ lại, một người đàn ông có hành vi xấu hổ như vậy trước mặt mọi người thì chẳn hẳn trong lòng sẽ không thoải mái, huống chi còn là hàng xóm cũ của chồng: "Em mệt rồi, đúng lúc muốn nghỉ sớm một chút. A, sắc mặt anh thật không tốt, không phải là bị ốm chứ?" Cho nên vừa rồi tính cách mới kém như vậy? Câu phía sau, cô tự động bỏ đi.
"Cậu ngồi đi đã." Đỡ Thái Quân Thành lảo đảo ngồi xuống vị trí sạch sẽ. Lưu Phi Long xoay người vào phòng làm việc, một lát sau liền bưng một đĩa điểm tâm xin đẹp đặt trước mặt y: "Ăn chút đồ ngọt đi."
"A! Tiramisu! Em cũng muốn." Người phụ nữ ngọt ngào vui vẻ nhìn về phía chồng hô lên, Lưu Phi Long mỉm cười, trở lại phòng làm việc, bưng một phần điểm tâm như vừa nãy tới, đặt nó xuống đối diện Thái Quân Thành, người phụ nữ đó ngồi xuống, bắt đầu ăn. "Anh không ăn sao? Ngon lắm mà. Có phải đầu anh bị choáng không? Có thể là do bị tụt huyết áp đó, ăn một miếng Tiramisu sẽ tốt hơn đó. Hì hì, em cũng thường xuyên bị như vậy, ăn xong là tốt rồi, rất hữu hiệu.”
Khẽ cau mày đánh giá đồ ngọt trước mắt, bánh ngọt trắng mịn siêu ngọt này sẽ ngon sao?
"Ăn thử đi, rất ngon, tay nghề của chồng em là hạng nhất đó." Người phụ nữ ngọt ngào không ngừng giật dây y, tiện thể quảng bá chồng của mình.
Lưu Phi Long hơi cúi đầu, lại nở nụ cười dịu dàng, yên lặng nhìn.
Thật sự ngon sao? Nhìn gương mặt tràn ngập chờ mong trước mặt, có vẻ như không ăn không được rồi! Thái Quân Thành đành phải khó khăn cầm thìa lên, xúc một miếng Tiramisu nhanh chóng đưa vào trong miệng, vốn chuẩn bị tâm lý sẽ có cảm giác ghê tởm ập tới, nhưng kết quả lại vô cùng bất ngờ, vừa vào miệng liền tan, mùi vị chậm rãi lan ra ở đầu lưỡi....
Vị đắng nhàn nhạt của cà phê Ý, vị ngọt của đường, vị tinh khiết của rượu, mùi thơm ngào ngạt của sô cô la, mùi thơm đặc trưng của bơ tươi cùng sữa đặc, vị khô mát của ca cao, chỉ một miếng, dường như đã có thể thể hiện toàn bộ mùi vị phức tạp, tất cả hòa vào nhau, tạo lêи đỉиɦ điểm.
"Không sai đúng không? Hì hì." Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Thái Quân Thành, người phụ nữ ngọt ngào cười vui vẻ, đã nói tay nghề của chồng cô là hạng nhất mà: "Tiramisu là món điểm tâm ngọt kinh điển của Ý, nghe nói sau khi ăn Tiramisu sẽ hạnh phúc lâng lâng, giống như lên tiên cảnh. Trong truyền thuyết của Tiramisu, cũng có chuyện xưa động lòng người nha, nghe nói một binh lính phải lên chiến trường ngay lập tức, người yêu của anh ta vì nóng lòng như lửa đốt nên không có thời gian làm bánh ngọt tinh xảo, nên đành phải luống cuống tay chân cấp tốc làm điểm tâm được trộn lẫn từ trứng gà, bột cacao, bột mì. Trong lúc đầu vẫn còn đầy mồ hôi đưa đến cho người lính kia. Lúc đưa bánh, trán người con gái ấy lấm tấm mồ hôi, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt, đồ ngọt đó tuy đơn giản, nhưng lại có mùi thơm ngào ngạt, tràn đầy tình yêu. Từ đó, mỗi khi người lính đó ở chiến trường ăn Tiramisu sẽ nhớ tới người nhà, sẽ nhớ tới người yêu." Người phụ nữ ngọt ngào vừa thể hiện biểu cảm say mê, vừa cảm thấy vô cùng kỳ diệu: "Có phải truyền thuyết đó rất đẹp không? Bởi vậy, Tiramisu còn có một ý nghĩa khác chính là "Hãy nhớ tôi", vĩnh viễn không quên đó." Quả thực rất lãng mạn.
Hãy nhớ tôi? Vĩnh viễn không quên? Thái Quân Thành khẽ giật mình, lơ đãng ngẩng đầu, chống lại ánh mắt vẫn luôn dịu dàng của người đàn ông, mùi vị Tiramisu vẫn còn đọng lại trong khoang miệng, trái tim bỗng đập rộn ràng, mặt đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu, vô ý thức đưa nốt chỗ Tiramisu còn thừa vào trong miệng.
"Ngon không?" Câu hỏi dịu dàng khiến Thái Quân Thành bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện bản thân đã ăn hết đồ ngọt mà mình ghét nhất.
"Ừ, ngon lắm, ừm, tôi phải đi trước rồi." Thái Quân Thành vội vàng đứng dậy, cúi đầu, cố gắng tránh khả năng chạm mắt với người đàn ông. Y hoàn toàn không biết hôm nay bản thân bị làm sao, đầu óc rồi bòng bong. Có điều cũng may, sau khi ăn đồ ngọt xong thì dường như choáng váng cũng đã giảm một nửa.
Lưu Phi Long khẽ gật đầu, thái độ vô cùng ôn hòa, sau đó nói thêm một câu: "Tự mình cẩn thận." Nhưng vợ của anh lại rất nhiệt tình: "Lần sau lại đến nhé, em sẽ kể chuyện xưa khác cho anh nghe."
Thái Quân Thành vô thức gật đầu, lúc lướt qua Lưu Phi Long đột nhiên bật ra ba chữ: "Thật xin lỗi."
Y ngây ngẩn cả người, khóe mắt phát hiện trong mắt Lưu Phi Long cũng lộ ra chút kinh ngạc, sau đó khóe môi người đàn ông lại nâng lên, nở nụ cười dịu dàng.
"Lần sau lại tới đi." Bàn tay gầy lướt qua y, giúp y đẩy cửa quán, bàn tay dán bên cổ mang đến từng đợt nhiệt độ kỳ quá, rõ ràng y sợ nhất là cái rét của mùa đùa, cảm giác này khiến y đổ từng đợt mồ hôi khó hiểu...
Cánh tay vốn yếu ớt trong trí nhớ - đã biến thành săn chắc rồi.
Ngu ngơ ra khỏi cửa tiệm, quay đầu theo bản năng, thấy người đàn ông đang cười cười với y, khép cửa tiệm lại, sau đó xoay người tới bên cạnh vợ.
Mà y, thấy bóng lưng anh ôm vợ, lại như bị trúng thần chú, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.