Tiêu Minh Vũ không muốn thừa nhận mình đã bắn, vừa rồi rõ ràng chỉ là mới chạm nhẹ thôi...Càng làm cho hắn không chịu nổi chính là, tiết xong mới có bao lâu, cảm giác khô nóng đã trở lại, mực dù hắn muốn chịu đựng cho qua, nhưng mà vẫn bại bởi bản năng.
Có lần đầu thì có lần thứ hai lần thứ ba, chờ Giang Mạt phát hiện kỳ lạ, dưới thân con thỏ đã ướt một mảnh, tất cả đều là chất lỏng khả nghi nào đó.
"Đây là... Nướ© ŧıểυ?"
Tiêu Minh Vũ: "..."
Khi bị Giang Mạt bế lên, Tiêu Minh Vũ xấu hổ và giận dữ muốn chết, chỉ có hết lần này đến lần khác tự an ủi mình, bây giờ hắn không phải là Lương Vương, cũng không phải cữu cữu...
Giang Mạt xách con thỏ đi tắm rửa, nước lạnh trong suốt giảm bớt một chút, nhưng chờ khi nàng dùng vải mịn chà lau lông tơ, tứ chi Tiêu Minh Vũ theo bản năng ôm cánh tay nàng, bụng dưới nhẹ nhàng cọ đầu ngón tay nàng, run rẩy một trận, tiếp đó là thủy dịch chảy ra.
Tiêu Minh Vũ: "... Kỉ!" Không!
Không phải hắn làm!
Giang Mạt buồn cười, trứng giấu trong lông tơ thoạt nhìn lớn hơn so với ngày thường, dươиɠ ѵậŧ vừa bắn còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙.
"Chẳng lẽ là động dục? Có phải là nên tìm vài con thỏ cái tới cho ngươi giao phối không?"
Tiêu Minh Vũ: !!!!!
Khắp nhà đều là tiếng kêu thê lương thảm thiết của con thỏ, Tiêu Minh Vũ cắn ống tay áo nàng, muốn làm nàng nhanh chóng đánh mất ý niệm này đi.
Không được! Tuyệt đối không được!
Hắn tình nguyện đâm đầu chết, cũng tuyệt đối không giao phối với thỏ cái!
Giang Mạt cười bế nó lên, "Ta cảm giác được ngươi hiểu ta đang nói gì... Ngươi thành tinh rồi à?"
"..."
Giang Mạt chỉ dọa hắn ngoài miệng, triệu thái y tìm thuốc mỡ cho hắn, bôi quanh dươиɠ ѵậŧ cho nó, thuốc mỡ mát lạnh giảm bớt nóng nảy khó nhịn, bệnh tình đã được cải thiện.
Bụng Tiêu Minh Vũ xụi lơ đặt trên bàn, tùy ý ngón tay tế bạch tuần tra quanh dươиɠ ѵậŧ nó, mà chủ nhân ngón tay còn thường xuyên xoa bóp quả trứng.
Nếu có người hiểu được cảm xúc lúc này trong mắt con thỏ, nhất định hiểu được đó là cảm giác sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Tiêu Minh Vũ cảm thấy thanh danh một đời của mình đã hủy trên tay tiểu nha đầu này.
Thuốc mỡ bôi một ngày bốn năm lần, sau này vừa đến giờ hắn đã tự động chạy đến trước mặt Giang Mạt, còn chuyện xoa trứng... Chỉ cần Chiêu Minh không xấu hổ, vậy thì người xấu hổ không phải là hắn.
Từ sau khi Lương Vương mất tích, nữ đế vẫn làm theo ý mình như cũ, trừ phi khó quyết định, những việc lớn nhỏ còn lại đều giao cho thừa tướng xử lý, Tiêu Minh Vũ cũng muốn quan tâm một chút chuyện triều chính, nhưng chí Chiêu Minh không ở đó, ở phủ công chúa không nghe được bất kì tin tức gì, dần dần hắn cũng từ bỏ.
Gần đây hắn phiền chuyện khác, tiểu tử thúi Bùi Dương tối nào cũng chạy tới phủ công chúa, ôm Chiêu Minh ngủ, tay không an phận, rất nhiều lần bị hắn bắt gặp nhân lúc Chiêu Minh ngủ thừa dịp hôn nàng, nha đầu kia cũng không biết cố gắng, mặc hắn làm bậy.
Lúc này Tiêu Minh Vũ còn chưa biết, những chuyện không nên làm bọn họ cũng đã làm, gần đây tâm tình Giang Mạt không tốt, hơn nữa có con thỏ quấy rối, buổi tối Bùi Dương đã tính rất quy củ.
Buổi tối hôm nay, con thỏ bị ôm đến một bên, Giang Mạt dựa lưng vào người Bùi Dương, cảm giác có một vật nóng cứng chọc mông nàng, cộm nàng khó chịu, nàng xoay người mặt đối mặt với Bùi Dương, ánh sáng trong mắt thiếu niên như sao trên trời.
Vạt áo hắn mở hết nửa, lộ ra ngực kiên cố kiện thạc, đầu ngón tay Giang mạt xẹt qua, một đường đi xuống, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thô trướng cách qυầи ɭóŧ.