Chương 20: Mất kiểm soát

Hạ Kiều Vi chưa kịp hồi thần liền bị Trịnh Nguyên Khải lật úp người lại, nằm bò trên giường.

Tay của Trịnh Nguyên Khải luồn xuống bụng dưới của Hạ Kiều Vi, kéo nhẹ lên, khiến cho cái mông trắng nõn của cô cũng bởi động tác này mà bất giác nhô lên cao, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, hướng về phía Trịnh Nguyên Khải.

Từ góc nhìn này, trước mắt Trịnh Nguyên Khải hiện lên vô cùng rõ nét hình ảnh âʍ đa͙σ phấn nộn, ướt đẫm, theo tiếng thở dốc của Hạ Kiều Vi mà không ngừng run rẩy.

Vì vừa trải qua một trận hoan lạc điên cuồng, âʍ đa͙σ vẫn chưa khép lại được, nhưng, trong con mắt của Trịnh Nguyên Khải, cái miệng nhỏ này lại như đánh khıêυ khí©h mời gọi dươиɠ ѵậŧ của anh đến "thưởng thức".

Trịnh Nguyên Khải trở mình, đem dươиɠ ѵậŧ " pa" một tiếng, một lần nữa thúc vào trong âʍ đa͙σ, hai viên tinh hoàn va chạm với mông, phát ra tiếng kêu "phạch phạch".

"A!" Hạ Kiều Vi giật mình kêu lên, tư thế này giúp cho dươиɠ ѵậŧ đâm vào trong âʍ đa͙σ càng sâu hơn. Không những vậy, bởi vì không nhìn thấy được quá trình làʍ t̠ìиɦ, cho nên mỗi lần dươиɠ ѵậŧ ma sát với âʍ đa͙σ, đều khiến Hạ Kiều Vi trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết.

Trịnh Nguyên Khải ôm chặt Hạ Kiều Vi từ đằng sau, cũng bởi vậy mà hai bàn tay vừa hay chụp được bầu ngực đang không ngừng đưa đẩy của cô. Trịnh Nguyên Khải bắt đầu dùng sức xoa nắn, hai bầu ngực của Hạ Kiều Vi dần trở nên sưng cứng. Cảm thấy vẫn chưa đủ, Trịnh Nguyên Khải mân mê đến hai núʍ ѵú phiếm hồng non nớt. Anh không ngừng vê rồi kéo thành nhiều hình dạng, khiến cho chúng dần ửng đỏ.

Hạ Kiều Vi nằm bò trên giường, gương mặt ửng hồng, đôi mắt mơ màng, kêu rên: "Khải, đừng ... đừng .... như thế ... a ... a ..."

Trịnh Nguyên Khải cúi đầu, tỉ mỉ quan sát âʍ đa͙σ đang tham lam nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, bàn tay đưa xuống mơn trớn âʍ đa͙σ, sau đó ghé miệng như thổi vào tai Hạ Kiều Vi, nói: "Vi Vi, em thật tuyệt"

Hạ Kiều Vi cảm thấy nổi hết gai ốc, âʍ đa͙σ vì thế mà hút lấy dươиɠ ѵậŧ của Trịnh Nguyên Khải càng sâu, co bóp càng chặt.

Hai túi tinh toàn của Trịnh Nguyên Khải hết lần này đến lần khác đập " phành phạch" lên mông của Hạ Kiều Vi. Dịch trong âʍ đa͙σ của cô không ngừng tiết ra, khiến cho tiếng va chạm càng ngày càng lớn.

" Ô... a ... sướиɠ quá ... a ..." Hạ Kiều Vi rêи ɾỉ không ngớt. Trịnh Nguyên Khải thì vẫn như một con mãnh thú, rong ruổi trên người cô.

Hạ Kiều Vi bị kí©h thí©ɧ, kêu rên đến khản cả giọng, hai chân thì nhũn ra, run rẩy, đều nhờ có Trịnh Nguyên Khải giữ chặt lấy mới không đổ xuống giường.

"A... ưm ..." Hạ Kiều Vi bất giác thỏ thẻ cầu xin: " Khải .... chậm một chút .... em chịu không nổi rồi .... a .... em sắp bị anh làm chết rồi ... a ...."

Đổi lại lời cầu xin của Hạ Kiều Vi, dươиɠ ѵậŧ một lần nữa hung hăng đâm sâu vào trong âʍ đa͙σ. Tất cả kɧoáı ©ảʍ đều lên đến đỉnh điểm. Hạ Kiều Vi cảm giác âʍ đa͙σ tê dại đi, như là không còn nằm trong sự khống chế của bản thân nữa rồi.

Hông của Trịnh Nguyên Khải đưa đẩy ngày càng nhanh và mạnh, dươиɠ ѵậŧ xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt mềm, đâm sâu vào tận cửa tử ©υиɠ. Cảm giác như muốn đâm xuyên cả người Hạ Kiều Vi vậy.

Tuy miệng kêu rên xin tha, thế nhưng Hạ Kiều Vi vẫn đưa đẩy thân mình theo từng nhịp vào ra của Trịnh Nguyên Khải, cái mông cũng hếch thêm cao, như không muốn rời xa dươиɠ ѵậŧ của anh.

" Hô ... hô ..." hơi thở Hạ Kiều Vi đứt quãng, bị Trịnh Nguyên Khải giày vò đến không còn chút sức lực.

Tay của Trịnh Nguyên Khải nắm chặt lấy eo của Hạ Kiều Vi, động tác càng ngày càng nhanh, dươиɠ ѵậŧ to dài cứ như vậy hung hăng thúc vào sâu trong âʍ đa͙σ.

Cao trào đến, một lượng dịch nóng bỏng trào ra tưới ướt dươиɠ ѵậŧ của Trịnh Nguyên Khải. Cảm nhận được sự kí©h thí©ɧ, Trịnh Nguyên Khải cũng phát ra tiếng rên trầm ổn.

Thấy Hạ Kiều Vi đã lên đến đỉnh, Trịnh Nguyên Khải cũng tăng tốc dùng sức đâm vào, tiếng "phạch phạch" vang vọng khắp cả căn phòng. Cuối cùng, anh gầm nhẹ một tiếng, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo đà đưa đẩy bắn vào nơi sâu nhất trong âʍ đa͙σ.

Sau hai trận hoan lạc, drap giường bị hỗn hợp da^ʍ thuỷ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiễm ướt một mảng lớn, Trịnh Nguyên Khải cuối cùng cũng dừng lại.

Hạ Kiều Vi mơ màng nằm bẹp xuống giường, không ngừng thở dốc. Trịnh Nguyên Khải nhanh chóng ôm chặt lấy cô vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán, dịu dàng nói: " Vi Vi ngoan, ngủ nào."

Hạ Kiều Vi nghe xong, toàn thân thả lỏng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Thấy vậy, Trịnh Nguyên Khải mỉm cười, hàng mi cũng dần khép lại, vòng tay ôm cô lại càng thêm chặt hơn.

—————— dải phân cách nè

Trong phòng, Tần Lam chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, ở đó hiện lên số máy của Trịnh Nguyên Khải, nhưng hồi lâu cũng không có người bắt máy.

Tần Lam có chút bất lực, kết thúc cuộc gọi, sau đó trở về phòng ngủ ....

—————————————————————-

Sau 2 năm không động vào, đến hôm nay ngồi viết lại thấy ngượng tay thực sự 😭😭

Mọi người đọc và góp ý để mình còn điều chỉnh lại nhé vì bây giờ mình đang cảm thấy hơi mông lung

Mâm thịt này là quà 1/6 :)))) mình đã cố gắng hoàn thành nhanh để tặng mọi người nên có sai sót gì mọi người bỏ qua nhaaa

Về sau tầm 1 tuần mình ra 1 chương thì có lâu quá k nhỉ 🤧