Chương 24

dương v*t bị kìm nén từ lâu được khoang miệng ướŧ áŧ ngậm lấy, Lâm Đông Đông sướиɠ đến mức ngón chân cuộn tròn, không kìm được mà rêи ɾỉ thành tiếng.

Tưởng Hải Dương đã tích lũy được chút kinh nghiệm, không cà răng vào làn da non nớt. Hắn hóp miệng nuốt dương v*t Lâm Đông Đông vào từng chút một, đến tận gốc rễ.

Hàng họ của Lâm Đông Đông không to dài như của hắn, thế nhưng cũng xem là kích cỡ bình thường. Lúc nuốt hết cổ họng bị đè ép vẫn có chút khó chịu.

Nhưng hắn biết, làm như vậy sương vật sẽ rất sảng khoái. Bởi vì lúc Lâm Đông Đông nuốt cho hắn, hắn sướиɠ tới mức nửa người dưới như muốn hòa tan.

Ngậm được một lúc, hắn bắt đầu phun dương v*t ra, duỗi đầu lưỡi liếʍ một cái sau đó lại nuốt vào, hai tay hắn nắm chặt eo Lâm Đông Đông, bắt đầu mυ"ŧ liếʍ.

Lâm Đông Đông thở gấp gáp, thỉnh thoảng không kìm được rêи ɾỉ thành tiếng, lại lập tức ngậm chặt môi. Hai chân khó nhịn chà xát trên chăn bông, eo đong đưa, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn từ trong khoang miệng Tưởng Hải Dương kéo tới.

Động tác Tưởng Hải Dương càng lúc càng nhanh, miệng hóp chặt, mυ"ŧ dương v*t trong miệng phát ra từng tiếng nước nhớp nháp.

Lâm Đông Đông cong chân, mông nhỏ ưỡn cong lên, cắm sâu vào trong miệng Tưởng Hải Dương. Từng luồn kɧoáı ©ảʍ dồn dập gội sạch toàn thân cậu, cuối cùng hòa thành con sóng quái dị, cuồn cuộn, cuốn cậu lêи đỉиɦ ngọn sóng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra, vui sướиɠ tràn trề.

Tưởng Hải Dương nuốt sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ mắc kẹt trong cổ họng, hai người bọn họ lần nào cũng nuốt hết tinh của đối phương, không hiểu tại sao, rõ ràng mùi tanh, vị cũng không ngon, nhưng bọn họ vẫn làm vậy.

Có lẽ vì lần khẩu giao đầu tiên không có kinh nghiệm nên đã vô tình nuốt hết. Còn những lần sau đó, chỉ cần có thể biểu lộ sự thân mật giữa cả hai, bọn họ theo bản năng nguyện ý làm chuyện này.

Lâm Đông Đông há miệng thở dốc, cậu không biết lúc nãy lêи đỉиɦ mình có phát ra tiếng không. Chỉ mong là không, vừa rồi não cậu như bắn pháo hoa, không nhớ gì hết.

Tưởng Hải Dương bò lên áp người trên người cậu, cúi đầu hôn nhẹ một cái, hắn vuốt ve má cậu, nhỏ giọng nói: "Đông Bảo Nhi sướиɠ lắm đúng không?"

Lâm Đông Đông liếʍ liêm môi, ngây ngốc gật đầu: "Ừm."

Tưởng Hải Dương cười cười, nghiêng đầu dịu dàng hôn cậu một cái, sau đó lại sờ khóe miệng cậu, ánh mắt sâu thẳm dõi theo cậu, hắn quỳ dậy, cưỡi lên ngực cậu.

"Đông Bảo Nhi..." Tưởng Hải Dương đỡ dương vât cứng đến chảy nước của mình, đâm đầu khấc lên đôi môi sưng tấy của cậu, khàn giọng nói: "Liếʍ anh đi..."

Lâm Đông Đông nhìn gậy th*t sung huyết cương cứng trước mặt, ngơ ngác há miệng, mặc cho người kia hung hăng cắm thẳng gậy th*t vào, đâm đến tận cổ họng.

Tưởng Hải Dương ngửa đầu trầm thấp thở dài một hơi sung sướиɠ, dương v*t hắn đã sớm cương đến đau. Lúc nãy liếʍ mυ"ŧ cho Lâm Đông Đông, dương v*t hắn khô nóng như muốn nổ tung.

Hắn cúi đầu mượn ánh sáng yếu ớt nhìn Lâm Đông Đông dưới thân, hàng mi thật dài của cậu run rẩy, má phồng lên, cố gắng mở miệng thật to, cậu cau mày nuốt dương v*t thô cứng của hắn từng chút một.

Hơi thở của Tưởng Hải Dương trở nên nặng nề hơn, hắn chậm rãi chuyển động trong khoang miệng chật hẹp, hơi lùi ra sau một chút, vươn ngón tay chạm vào địa phương tiếp xúc giữa môi Lâm Đông Đông và dương v*t mình, nhỏ giọng dụ dỗ: "Đông Bảo Nhi, dùng đầu lưỡi liếʍ, giống như lúc nãy anh làm cho em đó."

Lâm Đông Đông giật giật đầu lưỡi bị gậy th*t đè chặt phía dưới, liếʍ láp vòng quanh thân gậy th*t, cố gắng làm cho hắn thoải mái hơn.

Tưởng Hải Dương thở gấp nặng nề, đỡ dương v*t, rút ra ngoài một chút, chỉ chừa lại đầu khấc tròn tròn trong miệng cậu.

Lâm Đông Đông ngửa đầu đuổi theo dương v*t hắn, vươn đầu lưỡi thăm dò liếʍ lên đầu khấc no đủ, liếʍ một vòng quanh đầu nấm, càng liếʍ càng điêu luyện.

Tưởng Hải Dương toàn thân căng cứng, nhìn đầu lưỡi hồng hào ướt mềm của Lâm Đông Đông linh hoạt liếʍ qυყ đầυ hắn, giống như đang liếʍ kẹo que, thỉnh thoảng lại bỏ vào miệng mυ"ŧ. Hắn sướиɠ đến mức không chịu được, khàn giọng nói: "Ăn hết vào đi bé cưng."

Lâm Đông Đông nghe lời, lần nữa há miệng, chậm rãi nuốt hết cây hàng vừa to vừa dài này, để Tưởng Hải Dương được thoải mái nhất.

Thế nhưng Tưởng Hải Dương gấp không chờ nổi, ngay lúc cậu há to miệng đã đỡ lấy dương v*t, lần thứ hai thẳng lưng cắm vào, chọc đến tận cuống họng, sau đó bắt đầu gấp gáp đâm rút trong miệng cậu.

Khoang miệng ấm áp trơn trợt, Tưởng Hải Dương không nhịn được muốn đâm vào tận sâu trong cuống họng, lúc cuống họng siết chặt lại như muốn hút cả linh hồn hắn ra ngoài. Thế nhưng như vậy Lâm Đông Đông sẽ rất khó chịu, lần trước suýt chút nữa làm người ta bị thương, hắn thật sự không nỡ làm đau Lâm Đông Đông.

Hắn cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, thế nhưng kɧoáı ©ảʍ vẫn như luồng điện ùn ùn kéo tới.

Lâm Đông Đông bị dương v*t hắn nhồi đầy khoang miệng, cố gắng nhận lấy sự va chạm của hắn, đôi mắt tròn vo mở lớn đáng thương nhìn hắn, cổ họng thỉnh thoảng lại rỉ ra tiếng nghẹn ngào, hình ảnh này đánh thẳng vào lòng hắn.

Miệng bởi vì mở quá lâu, lại bị dị vật xâm chiếm, khoang miệng tiết ra nước bọt, đầu lưỡi mềm mại vô thức luồn xuống dưới dương v*t liếʍ mυ"ŧ, càng khiến cho hắn sướиɠ đến mức hằn gân xanh.

Tốc độ đâm rút tăng nhanh, Tưởng Hải Dương thở hổn hển, nhìn chằm chằm gậy th*t căng trướng của mình ra vào trong khoang miệng cậu.

Lâm Đông Đông cảm giác như dương v*t trong miệng to hơn, có kinh nghiệm trước đó, cậu biết Tưởng Hải Dương sắp bắn.

Cậu nhẫn nại, chịu đựng quai hàm đau đớn, mệt mỏi, phối hợp ngậm lấy gậy th*t trong miệng, hóp chặt môi mυ"ŧ mát.

"Đông Bảo Nhi..." Tưởng Hải Dương thầm gọi, nhanh chóng đâm rút, nắm lấy dương v*t mình đè lên đầu lưỡi Lâm Đông Đông, nhìn từ trên cao xuống, run rẩy bắn ra.

Lâm Đông Đông nằm ngửa mặt, hắn bắn lên đầu lưỡi cậu như vậy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trực tiếp chạy thẳng xuống cổ họng, cậu ho khan một tiếng, nuốt hết.

Tưởng Hải Dương lau hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dính trên đầu khấc lên môi Lâm Đông Đông, sau đó cúi người, nặng nề hôn xuống.

Khoang miệng cả hai đều tràn ngập mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đối phương, nhưng mùi tanh nồng này lại khiến bọn họ thêm động tình. Bọn họ ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nhau, trên thế giới này, hai người đã gắn kết chặt chẽ không thể tách rời.

Hai người quấn lấy nhau, hôn một lúc lâu mới bình tĩnh lại sau dư vị cao trào.

Tưởng Hải Dương nằm nghiêng xuống, để Lâm Đông Đông gối lên cánh tay mình, mặt đối mặt, ôm chặt lấy người vào trong ngực. Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, da thịt dán vào nhau, mang đến cho hắn kɧoáı ©ảʍ thỏa mãn.

Hôm nay trời nóng nực, lúc nãy lại vận động một lúc lâu, dán chặt vào nhau như này cả hai người đều toát mồ hôi vì nóng.

Lâm Đông Đông giãy giụa trong ngực Tưởng Hải Dương, cậu rụt người về phía sau, nhỏ giọng nói: "Anh buông em ra, nóng chết mất."

"Không nóng," Tưởng Hải Dương ôm lấy lưng cậu, nhét người lại vào trong ngực, thấp giọng nói: "Thật vất vả mới ngủ với nhau được một đêm, anh muốn ôm em."

"Anh toát hết mồ hôi rồi mà còn kêu không nóng!" Lâm Đông Đông đẩy Tưởng Hải Dương ra, "Ôm một hồi lại nổi rôm sảy đấy."

"Không sao." Tưởng Hải Dương cười nói, "Nhà anh có phấn rôm, cái loại thoa đít cho con nít đó."

"Cút!" Lâm Đông Đông cười mắng, "Anh đi mà thoa đít, em không muốn bị nổi rôm."

Tưởng Hải Dương dính sát không buông, ôm chặt người vào trong ngực, miệng đối miệng nói: "Phòng của bố mẹ anh có quạt máy, anh đi lấy lại đây cho em."

"Đừng!" Lâm Đông Đông vội vàng ngăn hắn, "Mở cửa ra vào lại quấy rầy hai người họ."

Nói đến đây mới nhớ, lúc nãy hai người bọn họ làm như vậy, không biết có gây ra tiếng động gì không.

Cậu có hơi sợ hỏi: "Hai chúng ta lúc nãy... Không phát ra tiếng động gì đúng không?"

Tưởng Hải Dương sờ phía sau lưng cậu nghĩ một chút trả lời, "Không phát ra tiếng gì, không sao đâu. Tivi còn mở mà, với cả hai người họ ngủ rồi, không nghe thấy đâu."

Lâm Đông Đông lại nhớ lúc nãy mình tới thấy ba Tưởng rót nước ấm cho mẹ Tưởng ngâm chân, cậu nhỏ giọng nói: "Tình cảm của ba mẹ anh thật tốt."

Tưởng Hải Dương đắc ý cười, "Ừm, hai người bọn họ trước giờ chưa từng đánh nhau, mẹ anh giận lên là ba anh cũng không dám hó hé."

Lâm Đông Đông khẽ thở dài, nhớ đến người bố đã mất của mình.

Hồi bố cậu còn sống, trong trí nhớ của cậu dường như chưa có lần nào bố đối xử tốt với mẹ. Đừng nói rót nước cho mẹ rửa chân, ngay cả lọ nước tương bị đổ ông cũng không giúp mẹ dựng dậy.

Có lẽ lúc mới cưới cũng có khoảng thời gian đối xử tốt, nếu không mẹ cũng không khăng khăng gả cho ông, cho dù bà ngoại không đồng ý. Thế nhưng Lâm Đông Đông không biết, bởi vì lúc đó cậu vẫn còn là một cái trứng.

Nghĩ một lúc lại rầu rĩ, cậu ghen tị nói: "Ba anh đối xử với mẹ anh thật tốt."

Tưởng Hải Dương hôn một cái lên trán cậu, nói vừa nghiêm túc vừa dịu dàng: "Anh cũng đối xử tốt với em."

Lâm Đông Đông mím môi cười, đưa lưng về phía hắn, cố ý nói: "Anh tốt với em chỗ nào, hôm nay còn nổi nóng với em đấy thôi."

Tưởng Hải Dương cuống quýt ôm lấy cậu, nhổm người dậy suốt ruột nói, "Anh không có! Không phải.. Đó là do anh... Anh không có nổi nóng với em, chỉ là anh khó chịu."

Lâm Đông Đông không nói lời nào, chôn mặt trong gối cười trộm.

"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương nhẹ đẩy cậu, "Anh thề sau này sẽ không như vậy nữa! Anh sẽ đối với em còn tốt hơn cả ba anh đối với mẹ anh nữa!"

Lâm Đông Đông không nhịn nổi nữa, cười đến mức bả vai run run.

Tưởng Hải Dương thế mới biết mình bị lừa, cười nắm lấy eo nhỏ của cậu mà véo, "Em chỉ biết dọa anh thôi!"

Lâm Đông Đông sợ nhột, lắc mông trốn lại không dám cười thành tiếng, "Đừng nghịch! Ba mẹ anh nghe thấy giờ!"

"Vậy thì em đừng lên tiếng!" Tưởng Hải Dương vươn mình áp lên người cậu, kiên quyết chặn miệng của cậu lại, hai tay sờ tới sờ lui trên eo, làm cho người dưới thân nước mắt dính đầy mặt!