Vừa vào tới nhà, Tiểu Hạ liền lục tung tủ quần áo của mình lên, cốt tìm cho ra bộ trang phục phù hợp để đi gặp bạn của Nhược Phi. Tuy bề ngoài cô luôn tỏ vẻ hờ hững nhưng thâm tâm thì rất muốn lưu lại ấn tượng tốt trong mắt bạn bè của cậu. Cô lựa lên đặt xuống một hồi, mãi mới chọn được bộ váy xám đầy vẻ thục nữ, choàng thêm chiếc khăn hiệu Burberry, trông cô rất thanh thoát tao nhã. Tiếp đó, cô trang điểm cho thật vừa ý. Đương lúc Tiểu Hạ đang tự hãnh diện về diện mạo của mình thì Nhược Phi ở dưới lầu bấm còi thúc giục.
“Biết rồi! Xuống ngay đây!”
Tiểu Hạ xỏ vội đôi guốc rồi “cộc cộc” xuống lầu, sau đó hí hửng ngồi vào ghế bên cạnh Nhược Phi. Nhược Phi vừa nhìn thấy kiểu trưng diện quý phụ của cô liền giật cả nảy hỏi: “Sao em lại mặc như vậy?”
“Không đẹp à?”
“Không phải…..Rất đẹp……Chỉ là……..”
Nhược Phi giả vờ chuyên tâm lái xe, không dám mở miệng nói tiếp. Lúc này, Tiểu Hạ mới phát hiện ra cậu mặc một chiếc áo khoác lông, bên trong là áo phông dài tay, trông trẻ trung trai tráng tới không thể bì nổi. Nhìn lại bản thân mình, son tô phấn trát, trang sức điệu đà, nước hoa sực nức………..Quả thực, trông cả hai vô cùng khác biệt!
Hừ! Ăn vận như vậy cũng không bảo cô trước………
Tiểu Hạ tuy tức tối trong lòng song cũng không dám biểu hiện ra mặt, chỉ để mặc cho Nhược Phi đưa mình tới “trang viên ở ngoại ô” như đã hẹn.
Trang viên này, Tiểu Hạ đã từng thấy trên tạp chí, nghe nói nơi đây có phong cảnh thanh bình yên ả chốn thôn quê, địa thế cô lập, cách xa thành thị ồn ào, đồ ăn lại rất dân dã, vì thế tầng lớp thượng lưu S thành luôn thích tới đây để tụ hội.
Tiểu Hạ vừa bước vào khu vườn được bao quanh bởi những cây lau sậy liền bị cảnh đẹp trước mắt thu hút tới không chớp nổi mắt. Cô ngây ngốc ngắm nhìn những cây lau sậy cao vυ"t, nhìn ánh tịch dương từ từ buông xuống, ngắm ngôi nhà dần dần đỏ hồng như ráng chiều, cảm thấy thời gian như dừng lại tại giây phút này. Nhược Phi mỉm cười nhìn cô, sau đó nắm lấy tay cô nói: “Tiểu Hạ, lát nữa có gặp ai đó kỳ lạ thì cũng đừng căng thẳng nhé!”
“Em còn lâu mới căng thẳng! Khoan đã! Ai đó kỳ lạ là sao?”
“Anh nói là “ngộ nhỡ”!”
Nhược Phi nói xong liền đẩy cửa bước vào.
Giữa căn phòng bày một chiếc bàn gỗ nhỏ, mọi người đã đến đông đủ, đang ngồi chờ sẵn xung quanh bàn. Ba người con trai và hai người con gái thì ăn bận rất bình thường, duy nhất chỉ có một người mặc áo phông dài tay, dáng người cao cao gầy gầy, nhưng khuôn mặt lại đẹp như diễn viên điện ảnh. Tiểu Hạ kìm không đặng nên cứ luôn mắt nhìn người đó. Thấy Tiểu Hạ để ý tới mình, người đó liền cười ha hả, còn sắc mặt Nhược Phi thì đột nhiên biến khó coi.
“Thẩm Nhược Phi, người đó là……….” Tiểu Hạ hỏi nhỏ.
“Anh ta tên là Tống Dĩ Hiên, là đầu bếp tự cao tự đại, vô văn hóa tới khó ưa, em cứ lờ hắn đi là được!”
“A?”
Tiểu Hạ định hỏi tiếp thì thấy mọi người vừa nhìn mình bằng ánh mắt mờ ám vừa bắt đầu
chào đón Nhược Phi. Một mĩ nữ mặc váy bông mỉm cười niềm nở: “Thẩm Nhược Phi! Tên nhóc cậu đến muộn, phải phạt 3 cốc! Còn nữa, cậu đang nắm tay ai vậy? Lại thay bồ rồi à?”
“Bạch Băng! Cậu đừng có nói bậy! Cô ấy là Phan Tiểu Hạ, bạn gái của tớ!”
“Eh? Còn có bạn giá chính thức nữa cơ à? Quả nhiên là không cùng type với Na Na hay Doanh Doanh trước đây! Cậu đổi khẩu vị từ khi nào vậy?
Giờ lại thích kiểu con gái chín chắn đoan trang à??”
“Đừng đùa nữa! Bạn gái của Nhược Phi sẽ giận đó! Tiểu Hạ à! Ngồi bên đây này, bên đây này!” Tống Dĩ Hiên tinh quái cười tít mắt nói.
Tuy lời của Bạch Băng khiến Tiểu Hạ buồn bực không thể tả, nhưng vì không muốn làm mất mặt Nhược Phi nên cô đành ngồi xuống.
Đồ ăn thức uống rất ngon miệng, mọi người bàn luận toàn những chủ đề mà Tiểu Hạ có cố gắng nghe cũng không hiểu, cho dù cô rất muốn hòa nhập song cũng không biết bắt đầu từ đâu, vậy nên, cô đành rầu rĩ cúi đầu ngồi ăn. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy có ai đó đang trân trối nhìn mình, cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt khinh thường của Bạch Băng. Ánh mắt đó như đang nhìn vật bẩn thỉu ô uế nhất thế gian vậy.
Bạch Băng……..(á á xuất hiện 1…đối thủ rùi…)
Tiểu Hạ cảm thấy ánh mắt của cô ta sắc như dao, hòng nhìn thấu tâm tư cô, cố ý xuyên từ ngoài vào trong, cứa đứt da thịt cô, khiến cô đau tới không thể thốt lên lời! Tiểu Hạ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại cô ta. Bạch Băng liếc cô một hồi rồi cúi đầu xuống, mặt vẫn lộ ra vẻ căm tức!
Tiểu Hạ mất hết cả hứng để ăn, mặt cô sa sầm, ném đôi đũa lên bàn, quay ra nói với Nhược Phi: “Thẩm Nhược Phi! Em thấy không khỏe, chúng ta ăn xong rồi về có được không?”
“Sao lại không khỏe? Em bị sốt à?”
Nhược Phi nghe thấy Tiểu Hạ nói “không khỏe” liền vội buông đũa, khẽ lấy tay sờ lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ. Cơ thể của Tiểu Hạ rất yếu, một năm ít nhất cũng phải nằm liệt giường vì cảm cúm,phong hàn những mười mấy ngày. Cử chỉ quan tâm của Nhược Phi khiến cô rất vui nhưng cũng rất ngại! Cô vội lấy tay cậu xuống, nói: “Không sao, em không bị sốt, chỉ là bụng hơi khó chịu mà thôi!”
“Vậy để anh đưa em ra ngoài đi dạo một lát!”
“Ừ!”
Tiểu Hạ mỉm cười với Nhược Phi sau đó cùng cậu ra ngoài hóng gió. Vừa bước ra khỏi cửa, Tiểu Hạ liền thu lại nụ cười, ngay lập tức quay sang hạch hỏi: “Thẩm Nhược Phi! Cô gái tên Bạch Băng đó là ai?”
“Chỉ là một người bạn thôi! Sao vậy?”
“Tại sao cô ta luôn có ý châm chích em? Còn nữa, Na Na, Doanh Doanh là ai vậy?”
“Em đang ghen sao?” Nhược Phi mỉm cười: “Bộ dạng lúc ghen tuông của em cực dễ thương đó!”
“Anh đừng có đánh trống lảng! Có phải anh đã từng có rất nhiều bạn gái không?”
“Phan Tiểu Hạ! Em nghe kỹ đây! EM là bạn gái duy nhất của anh_______Duy nhất trên đời!”
Nhược Phi nắm lấy tay Tiểu Hạ, nghiêm túc nhìn cô, tim Tiểu Hạ cũng bị câu nói đó làm bấn loạn nhịp đập. Cô cảm thấy mình ghen tuông quá là vô lý, liền ngượng ngùng nói: “Thẩm Nhược Phi! Nếu anh nói sớm là anh sẽ vận như thế này thì em sẽ ăn mặc giản dị một chút. Thật là! Anh thấy mọi người đều mặc rất bình thường, chỉ có mình em là trưng diện như đi dạ hội, trông cực giống con ngốc!”
“Nhưng trông em rất đẹp mà!”
“Thật sao? Nhưng em vẫn thấy mình ngốc…….”
“Rất đẹp. Thật sự rất đẹp!”
Trong bóng tối, đôi mắt của Nhược Phi lấp lánh như ánh sao, song lại vô cùng dịu dàng, Tiểu Hạ ngẩn người nhìn cậu, chỉ cảm thấy bản thân mình không thể khắc trụ nổi, sớm đã chìm đắm trong cảm giác dịu dàng đó! Dường như đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nên cô vội tìm cách để chuyển đề tài, song người cô như bị cột chặt, không thể nhúc nhích cựa quậy được chút nào!
Thẩm Nhược Phi………
Đương lúc bầu không khí đang rất…rất.. mờ ám thì chuông điện thoại của Tiểu Hạ reo. Tiểu Hạ thoạt thấy tên người gọi hiện lên liền ra dấu bảo Nhược Phi giữ im lặng, sau đó nhấn nút nghe máy.
“Tiểu Hạ! Con đang ở đâu thế?”
“Con đang đi dạo mẹ à………Dạ! Một mình ạ!”