Chương 35: Cầu nguyện

Tiểu Hạ vội vàng giật lấy dải lụa hồng chạy ra một góc, chăm chú viết tâm nguyện của mình lên, sau đó thắt lên cành cây. Đương lúc cô đang thắt thắt buộc buộc thì nhìn thấy Nhược Phi cũng đang thắt một dải như mình bèn thắc mắc hỏi: “Thẩm Nhược Phi, cậu đang làm gì thế? Không phải cậu đã nói là không tin mấy trò này sao?”

“Đã đến đây thì cũng phải “nhập gia tùy tục” chứ!”

“Xì……..Ấu trĩ! Để tôi xem cậu viết gì nào!”

“Không được!”

“Tôi cho cậu xem của tôi!”

“Không được!”

“Thẩm Nhược Phi! Cậu định tạo phản hả? Tôi cứ muốn xem đấy, cậu làm gì được tôi?”

Tiểu Hạ nói đoạn động thủ định cướp dải lụa của cậu nhưng thiệt một cái là Nhược Phi cao hơn cô, cậu giơ dải lụa lên cao quá đầu, cô nhảy kiểu gì cũng với không tới. Nhược Phi nhìn điệu bộ nhảy như loi choi của cô mà buồn cười, vỗ vỗ đầu cô nói: “Đừng lãng phí sức lực nữa, chị nhảy không tới đâu!”

“Thẩm Nhược Phi chết tiệt! Tự dưng cao như thế làm gì cơ chứ?”

Lúc này Tiểu Hạ vô cùng hoài niệm thời bé thơ của Nhược Phi và mình.

Hồi đó nó chỉ cao tới eo cô, hễ nói chuyện với cô là phải ngửa cổ lên nhìn. Nhớ có lần, mắt nó nhìn chằm chằm vào quả sơn trà nhưng nhảy kiểu gì cũng không với tới, còn Tiểu Hạ chỉ cần nhún một cái là có thể nhẹ nhàng hái quả sơn trà chín mọng đó xuống, rồi trêu ngươi đút vào miệng nhắm mắt thưởng thức, thành công chọc cậu tức nổ đom đóm mắt! Nhưng vật đổi sao dời, giờ là lúc cô phải ngước lên nhìn cậu! Cảm giác này thật đáng ghét!

Nó lớn rồi, cũng có bí mật cùng ****** riêng và cũng sẽ đến lúc phải rời bỏ cô………

Đến lúc đó sẽ buồn lắm đây……….

“Không cho thì thôi! Ai thèm!”

Tiểu Hạ đột nhiên thấy thương cảm, ngoảnh mặt không thèm nhìn cậu, một mình dỗi hờn đi ra đằng khác, Nhược Phi cũng không hề đuổi theo. Cô bèn ngoái đầu lại thì nhìn thấy cậu đang nhắm mắt, chắp tay thành tâm cầu nguyện.

Ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá rậm rạp sum sê, chiếu xuống gương mặt tuấn tú và thân hình săn chắc của cậu, vẻ khôi hài bỡn cợt bỗng được thay bằng vẻ chăm chú vô cùng trang nghiêm, khiến Tiểu Hạ không nỡ phá tan bầu không khí tĩnh lặng ấy. Cô nhìn cậu, cố gắng ngẫm nghĩ, nhưng kiểu gì cũng không nhớ được tên nhóc này đã biến thành một chàng trai trưởng thành, nghiêm túc, cao lớn tới mức cô phải ngước nhìn từ lúc nào. Tuy gần như vậy nhưng cự ly của hai người càng ngày càng xa……..

Nó sớm không cần tới cô nữa rồi!

Khi Nhược Phi khấn cầu xong, quay người, tiến về phía trước thì Tiểu Hạ vẫn còn ngây ngốc đứng nhìn tán lá rậm rạp của cây đa bồ đề, lòng dâng lên nỗi thương cảm khó lý giải. Nhược Phi kỳ lạ hỏi: “Còn không đi sao? Chị không định đi ngoạn cảnh ven sông à?”

“Thẩm Nhược Phi, rốt cuộc thì cậu ước điều gì vậy?”

“Nói ra mất linh!”

“Thế à……….” Tiểu Hạ thất vọng: “Đến tôi cũng không nói được sao?”

“Phan Tiểu Hạ, chị thật sự muốn biết như vậy sao?” Nhược Phi bèn mỉm cười.

“Ừ!” Tiểu Hạ rối rít gật đầu.

“Tại sao vậy?”

“Tôi quan tâm đến cậu mà! Nguyện vọng của cậu cũng là nguyện vọng của tôi! Nói không chừng tôi có thể giúp nó thành hiện thực đó!”

“Vậy sao……….Vậy ghé tai lại đây!”

“Ừm!”

Tiểu Hạ phấn khởi vội kiễng chân, nghiêng đầu, vểnh tai lắng nghe, Nhược Phi mỉm cười, cúi đầu xuống. Môi cậu kề sát tai cô, nhẹ nhàng nói: “Nguyện vọng của tôi là…………Ngực của chị có thể biến to gấp đôi!”

“THẨM. NHƯỢC. PHI~~~~~~”

“Ha ha……….”

Dưới ánh nắng chan hòa, Nhược Phi đắc ý cười với Tiểu Hạ, nụ cười ấm áp tươi tắn vô cùng.