Tiểu Hạ ngắt luôn điện thoại, tâm trạng rối bời, chỉ cảm thấy tâm trạng vui vẻ khi nãy đã bị Uông Dương hủy sạch sành sanh. Nhược Phi chau mày hỏi: “Tên đó vẫn quấy rầy chị à?”
“Không có gì…….Đi về thôi!”
“Bây giờ á?”
“Chúng ta quay về nghỉ ngơi sau đó đi bar được không?” Tiểu Hạ cố ra vẻ hứng thú nói: “ Nghe nói ở đây có rất nhiều quán bar hoành tráng, mình cùng đi nhé?”
“Tiểu Hạ, chị nghiêm chỉnh chút coi!”
“Tôi rất nghiêm chỉnh, trước nay chưa từng nghiêm chỉnh như bây giờ” Tiểu Hạ vô biểu cảm nói.
Về đến khách sạn, cô xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, tẩy lớp hóa trang nhẹ nhàng hồi sáng đi, sau đó mặc bộ đầm hoa lên, đeo đôi hoa tai khổng tước điệu đà, trang điểm cho thật đậm, đứng trước gương quay qua quay lại rồi hài lòng gật đầu.
Chiếc đầm trắng hoa văn cầu kỳ tinh xảo giúp tôn lên vùng da trắng hồng ở lưng và ngực cô,song khuyết điểm duy nhất là quá lộ liễu mà thôi. Tiểu Hạ soi gương, muốn kéo váy lên che bớt phần ngực, do dự một hồi, cô
liền ngó bên ngoài thấy nhiều mĩ nữ còn ăn mặc mát mẻ hơn cả mình, bèn hạ quyết định cứ thế mà diện đi chơi.
Khi cô vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Nhược Phi đang đứng ở hành lang hóng gió. Cậu đánh giá từ đầu đến chân cô, cau mày hỏi: “ Chị định vận như thế này đi sao?”
“Sao vậy? Không đẹp à?” Tiểu Hạ hỏi lại.
Cư dân mạng nói Dương Sóc ‘trai xinh gái đẹp’ rất nhiều, cô cũng muốn được phóng đãng một lần cho thỏa trí tò mò, tuy không tham vọng sẽ được gặp một chàng quá ư là tuấn tú nhưng nếu được cùng với một người đàn ông khá khẩm tán hươu tán vượn cho qua một đêm tuyệt vời thì cũng không hẳn là tệ.
Đêm nay Tiểu Hạ không muốn làm giảng viên dịu dàng e thẹn, mà muốn trở thành một cô gái “đẹp người đẹp nết” xinh tươi rung động lòng người.
“Bộ đầm này không hợp với chị đâu, mau quay vào phòng thay ra đi!” Nhược Phi nói.
“Tôi không thích!”
“Bộ đầm này chỉ hợp với ngực cỡ C – cup, không hợp với chị đâu, nghe lời em, mau đi thay đi!”
“Không đấy! Cậu làm gì được chứ?”
“Phan Tiểu Hạ!” Mặt Nhược Phi có chút sa sầm.
“Cậu thật kỳ cục! Có phải bạn trai tôi đâu mà quản tôi mặc cái gì chứ?”
Tiểu Hạ lườm Nhược Phi một cái còn mặt Nhược Phi
thì thoáng nhợt nhạt. Cậu trầm ngâm một hồi rồi tự chế giễu: “Chị nói đúng, chị mặc gì vốn không hề liên can tới tôi, tôi có tư cách gì mà can dự vào chứ? Tùy chị thôi!”
“Thẩm Nhược Phi, cậu giận đấy à?”
“Không có!” Nhược Phi rõ ràng đang cố gắng kiềm nén cơn giận: “Đi thôi!”
“Tôi không đi với cậu nữa. Tôi đi một mình!”
Cuộc cãi vã này khiến Tiểu Hạ có chút khó chịu. Cô lướt qua người Nhược Phi, một mình thờ thẫn dạo phố, tâm trạng tồi tệ vô cùng.
Cho dù đi qua những sạp hàng bán đồ trang sức dân tộc hay là những quán xá thoang thoảng hương cà phê dịu ngọt cũng đều không thu hút được sự chú ý của cô. Cô cứ thơ thẩn bước trên nền gạch, không rõ mình đã đi được bao lâu và cũng không rõ mình đang ở đâu.
Uông Dương đã thành công phá tan niềm hạnh phúc mà cô đã mất công xây đắp bấy lâu nay, cô ngẩng đầu ngắm vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, hồi tưởng lại nụ hôn đầu đời đầy bất an mà vô cùng ngọt ngào dưới ánh trăng năm ấy……….