Chương 16: Không thể quay trở lại!
Tiểu Hạ cố gượng cười rồi ngồi lên xe, một lát sau, xe dừng lại trước cổng bệnh viện.
Cô hít thật sâu, mang theo tâm trạng dấn thân vào biển lửa vô cùng anh dũng tiến vào bệnh viện.
Cô cầm phiếu khám sức khoẻ, bắt đầu đi tới các phòng, lúc đầu còn lo sẽ bất ngờ đυ.ng phải Uông Dương, nhưng kiểm tra gần xong mà vẫn không gặp anh ta, lòng không biết nên vui hay nên thất vọng nữa.
Quả nhiên là đã nghĩ ngợi quá nhiều rồi……….Bệnh viện lớn như vậy, đâu phải bảo gặp là gặp được ngay. Đúng là ngốc mà………
Trong lòng rối bời, cô đi cầu thang máy định xuống tầng 1 để nộp phiếu khám, thang máy từ từ đi xuống, tới tầng 5 thì đột nhiên dừng lại. Giây phút cánh cửa mở ra, cô như chết lặng khi trông thấy người đàn ông bỗng lù lù xuất hiện trước mặt.
Uông Dương đứng ngoài, tay đang cầm xấp phiếu khám cũng ngây người nhìn Tiểu Hạ. Cô vội vàng nhấn nút để đóng cửa lại, nhưng Uông Dương đã nhanh tay chặn đứng cánh cửa rồi nhanh chân len vào bên trong.
Tiểu Hạ tròn mắt kinh ngạc nhìn hành vi như phường trộm cắp của Uông Dương, cô bèn cười lạnh châm biếm hắn: “Bác sĩ Uông đang làm gì vậy? Tranh giành thang máy với bệnh nhân sao?”
“Tiểu Hạ……..”
“Tôi họ Phan”
“Tiểu Hạ, em đừng như vậy, anh biết khi đó là anh có lỗi với em, nhưng mấy năm nay anh không hề quên em……..”
Uông Dương đeo kính cận đen, biểu cảm trên gương mặt thanh tú nho nhã vẫn chân thành như vậy, còn Tiểu Hạ chỉ muốn bật cười. Cô vốn tưởng chỉ có trong TV mới diễn cảnh nực cười như thế này ———Cảnh người con trai bỏ rơi người con gái sau đó quay về nói rằng mình vẫn luôn nhớ cô ấy………
Tuy người đang run lên vì phẫn uất nhưng giọng nói phát ra của cô lại rất dịu dàng: “Bác sĩ Uông, tôi rất cảm động. Chỉ có điều, xem ra bác sĩ đã quên những lời mình nói với tôi trước khi bác sĩ đi du học rồi thì phải? Nếu không nhớ thì để tôi nhắc lại cho bác sĩ nghe nhé!”
“Tiểu Hạ………..Anh xin lỗi!”
Mặt Uông Dương liền biến sắc.
Anh ta đau khổ nhìn Tiểu Hạ còn Tiểu Hạ chỉ nhìn chằm chằm vào các con số đang chạy bên trên, không hề quan tâm đến anh ta.
Thang máy xuống tới lầu 1, Tiểu Hạ không thèm quay đầu lại, điềm nhiên bước ra, chính lúc này Uông Dương vội túm lấy tay cô: “Báo cáo của em vẫn còn chút vấn đề, em phải trực diện đối mặt với những vấn đề đó, không được chạy trốn!”
“Uông Dương! Anh đang làm gì vậy? Bỏ tay ra!”
Tiểu Hạ vừa kinh ngạc vừa tức tối, còn đám bệnh nhân và bác sĩ đều tròn mắt nhìn Uông Dương kéo tay Tiểu Hạ lôi thẳng về phòng làm việc của mình, không ai hiểu rốt cuộc hai người họ đang xảy ra chuyện gì.
Uông Dương ép Tiểu Hạ vào phòng làm việc của mình, cửa vừa đóng hắn liền quay ra xin lỗi: “Tiểu Hạ, xin lỗi em! Nhưng anh chỉ còn cách này để giữ em lại”
“Anh là bác sĩ và đây là địa bàn của anh, tôi có thể làm gì được kia chứ? Chỉ là tôi không biết giữa chúng ta còn gì để nói nữa thôi?”
“Tiểu Hạ, việc không phải như em nghĩ đâu”
“Vậy thì là như thế nào?” Tiểu Hạ cười cay đắng: “Chẳng lẽ không phải chính anh đã nói với tôi vì tiền đồ nên chúng ta phải chia tay, không phải anh đã nói với tôi đừng đợi anh nữa vì căn bản anh không thể đợi tôi sao? Không phải như thế sao, Uông Dương?” Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương