“Tiểu Hạ, đã nhiều năm rồi không gặp, cậu vẫn trẻ trung như trước nhỉ. So với lúc tốt nghiệp chả khác biệt gì cả.Trần Duyệt, cậu cũng ngày càng đẹp lên đó.” Hàn Tuấn xuýt xoa khen ngợi hai cô gái đẹp.
“Hàn Tuấn cậu bớt buông lời đường mật đi, muốn tán thì về nhà tán vợ cậu ấy!”
“Lừa tớ vào tròng xong, anh ấy vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy sao?” Cố Mẫn chỉ cười: “Thật không ngờ lại có thể gặp nhau tại nơi này………..Tiểu Hạ, cậu vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn, cậu nhìn tớ không giống thế sao?”
“Có việc này………..”
“Đừng nói nữa, Tiểu Mẫn!” Hàn Tuấn vội ngắt lời.
“Việc gì mà thần bí vậy? Cố Mẫn cậu mau nói đi!”
Tiểu Hạ cưỡng ép Cố Mẫn nói ra còn Cố Mẫn liếc chồng mình một cái rồi kể rõ đầu đuôi: “Mấy ngày trước tớ gặp Uông Dương tại bệnh viện. Anh ta hỏi cậu sống thế nào, còn xin số điện thoại của cậu nữa……nhưng tớ không cho anh ta. Tiểu Hạ, tớ thấy việc này phải do cậu quyết định mới đúng. Anh ta cũng về nước lâu vậy rồi, cậu vẫn không cho anh ta cơ hội sao? Theo tớ thấy anh ta vẫn còn nhớ cậu.”
“Vậy thì sao chứ? Đã là dĩ vãng rồi……Vả lại nhớ nhung chỉ là trò chơi của trẻ con mà thôi!”
“Sao cậu cứ phải khổ sở giả vờ quật cường như thế làm gì? Rõ ràng đã từng yêu như vậy…….Tại sao cứ phải trốn anh ta, có ở chung một thành phố cũng không thèm gặp mặt như thế chứ?”
“Tiểu Mẫn, em đừng nói nữa, anh nghĩ Tiểu Hạ có cách nghĩ riêng của cô ấy. Nào~ Chúng ta hát vài bài chúc mừng Diệp Tử đi!”
Hàn Tuấn ôm lấy Cố Mẫn, ngăn vợ tiếp tục lên lớp bạn thân, anh cũng vờ như không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Tiểu Hạ.
Đồng nghiệp của Ái Diệp đều đứng tuổi cả rồi vì thế playlist họ chọn toàn những bài tiền chiến kiểu như “Đêm Trường Sơn nhớ Bác”, khiến thế hệ 8X bọn họ kích động, chỉ muốn đập đầu vào gối tự tử cho rảnh tai. Trong lúc bọn họ đang suy sụp tinh thần, Hàn Tuấn liền cướp được micro rồi hát bài “Tình nhân” của Đỗ Đức Vỹ để tặng cô vợ yêu quý Cố Mẫn.
Giọng Hàn Tuấn bình thường rất trầm ấm nhưng khi tiếng hát cất lên thì ngũ âm* đều trật lất khiến người khác như bị tra tấn cực hình. Tiểu Hạ thì còn đỡ, còn Trần Duyện thì với cái tính khí tàn bạo không đổi liền đứng phắt dậy, cướp mic trong tay Hàn Tuấn, dằn giọng gầm lên: “Đưa mic cho tớ, cậu hát khó nghe chết đi được ấy!”
“Trần Duyệt, trả mic lại cho tớ”
“Không trả”
“Không trả thì thôi, cậu làm gì bóp cổ người ta. Vợ yêu, cứu anh! Cứu anh………”
“Trần Duyệt, cậu cướp hay lắm!” Cố Mẫn ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cuối cùng cũng cướp được cái mic về tay mình, Trần Duyệt đắc ý liếc Hàn Tuấn đang buồn so ngồi mọc rêu ở góc tường, cười đểu một cái, sau đó bắt đầu hát bài cực kỳ gợi cảm: “Vũ Nương”. Cô vừa hát vừa bắt chước Thái Y Lâm nhảy sεメy, phút chốc thành tiêu điểm của cả phòng.
Đương lúc Trần Duyệt khuấy động không khí làm cho cả phòng hò hét ầm ĩ thì mấy gã đàn ông ngồi xuống bên cạnh họ buông lời siểm nỉnh tán tỉnh, nhưng Trần Duyệt chỉ chăm chú hát, không thèm đoái hoài đến mấy gã đó. Ái Diệp mặt mũi khó coi nhìn Trần Duyệt rồi cười lớn: “Tiếng hát của Trần Duyệt vẫn làm rung động lòng người đến vậy. Thật khiến người khác hâm mộ!”
“Không cần phải hâm mộ tài năng bẩm sinh trời phú này, có vài người muốn có mà không được đó!” Trần Duyệt bèn nói.
Tính hay châm chọc của Trần Duyệt làm Hàn Tuấn và Ái Diệp tưởng rằng cô đang đá đểu bọn họ, vì thế cả hai đều sa sầm mặt lại.
Tiểu Hạ biết Ái Diệp vốn luôn ganh tị với Trần Duyệt. Lí do Ái Diệp mời hai người tới có lẽ muốn cho Trần Duyệt lác mắt vẻ đẹp hôm nay của cô ta, ai ngờ Trần Duyệt lại hơn cô ta một bậc, do đó tâm trạng mới khó chịu như vậy, chỉ là cô ta đang chế ngự nỗi uất ức đó mà thôi.
Đang lúc Tiểu Hạ thầm cười Ái Diệp không nên chơi trò mạo hiểm khiến“gậy ông đập lưng ông” như thế này thì có người bỗng nói: “Ái Diệp, có người bạn tìm anh, anh mời cậu ta đến đây có được không?”
“Đương nhiên là được rồi. Giám đốc Lý, anh không cần phải khách sáo với em đâu~” Ái Diệp cười tươi như hoa.
“Cảm ơn em nhé!”