Chương 13: Trong phòng bệnh

Edit+beta: LQNN203

Nếu người đàn ông trước mặt không phải là Tạ Bạc, Trì Tây Thành đã sớm động tay động chân.

Tạ Bạc chính là người hắn kiêng kị.

Hai nhà Trì Tạ hợp tác trong nhiều dự án, lợi ích liên quan rất phức tạp, nếu hắn và Tạ Bạc trở mặt thì sẽ không tốt cho cả hai nhà.

Trì Tây Thành nhìn cô gái đang trốn sau lưng anh, trên môi nở một nụ cười nham hiểm: "Bạc gia, thật là không hay chút nào. Cô ta là người con gái mà tôi để mắt trước, mọi việc đều phải có thứ tự trước sau đúng không nào."

"Nói đến trước sau phải không." Tạ Bạc liếc mắt liếc nhìn Lâm Dĩ Vi, "Em tự nói đi."

Lâm Dĩ Vi liếc nhìn Trì Tây Thành đang không muốn buông tha, run rẩy nói: "Tôi và Bạc gia gặp nhau trước, tôi nhớ là ngày 6 hay 7 tháng Tám, ở cửa quán bar Carmen Bistro, chúng tôi đã chơi rất vui vẻ."

Anh cười khúc khích, lặp lại đầy ẩn ý: "Đêm đó bọn tao quả thực rất vui vẻ."

Sắc mặt Trì Tây Thành nháy mắt trở nên rất khó coi, trong mắt hiện lên vẻ u ám.

Đột nhiên, hắn run rẩy bật cười: "Thú vị, thú vị, nếu cô ta đã là người phụ nữ của Bạc gia, sao còn đến tham gia trò chơi của tôi, chẳng lẽ một Tạ Bạc không đủ thỏa mãn cô ta?"

Lâm Dĩ Vi mím chặt môi, không biết nên trả lời thế nào, Tạ Bạc không hề tức giận, chỉ nói: "Đúng vậy, ngông cuồng thật sự, không mấy nghe lời."

Đôi mắt lạnh lùng của anh như lưỡi dao liếc nhìn Lâm Dĩ Vi, "Ngay cả đồ tao tặng cũng có thể đem bán trên mạng, vậy mà cô ấy có thể..."

Hôm qua Trì Tây Thành cũng đã nghe nói tới chuyện này, mọi thứ tựa hồ đều chứng minh cô quả thực là người phụ nữ của Tạ Bạc.

"Làm sao bây giờ Bạc gia, tôi thực sự xem trọng cô ta." Trì Tây Thành cười hào phóng, tỏ ra thái độ bướng bỉnh, "Có sẵn lòng từ bỏ thứ mình yêu thích không, nhường cô ta cho tôi, tôi sẽ đổi chiếc xe cải tiến V8 của tôi với anh."

Tạ Bạc cười nhạt nói: "Chiếc xe tồi tàn đó của mày, từ câu lạc bộ của tao cũng có thể lấy ra một chiếc, tính năng và hình thức đều hơn mọi mặt."

"Vậy anh muốn cái gì, đều được hết."

"Cái gì cũng đều được?"

Lòng Lâm Dĩ Vi thắt lại, cô nhìn Tạ Bạc.

Ánh mắt Tạ Bạc sâu như đêm, liếc mắt nhìn Trì Tây Thành: "Tao muốn toàn bộ cổ phần của mày ở câu lạc bộ West."

Trì Tây Thành tựa hồ đã nghe thấy chuyện viễn vông nào đó: "Mẹ kiếp! Tạ Bạc, mày đúng thật là biết đòi hỏi, ông đây bỏ bao nhiêu tiền ở West, mày vừa mở miệng là muốn toàn bộ cổ phần của tao."

Tạ Bạc nhàn nhạt nói: "Nhìn xem, mày không thể buông bỏ câu lạc bộ của mình, sao tao có thể buông bỏ người của tao."

Trì Tây Thành nhìn khuôn mặt ngây thơ hấp dẫn của cô gái ẩn sau lưng anh, do dự một lát: "Tao cho mày ba phần, đã nhiều nhất."

Lòng bàn tay của Lâm Dĩ Vi phủ một lớp mồ hôi mỏng, cô lo lắng nhìn Tạ Bạc.

"Tao muốn tất cả." Tạ Bạc không muốn cùng hắn mặc cả.

"Tạ Bạc, mày mẹ nó đừng quá giới hạn, vì một người phụ nữ muốn trở mặt với tao sao!"

Tạ Bạc tiến lên một bước, gằn giọng nói: "Trì Tây Thành, hiện tại rõ ràng là mày muốn người của tao, rốt cuộc ai trở mặt với ai?"

"Mày mẹ nó..." Trì Tây Thành nhịn không được nữa, đại thiếu gia nháy mắt nổi giận, "Mày mẹ nó chỉ là con ngoài giá thú, mẹ mày là con điếm phố đèn đỏ, cô ta cũng là con điếm giống mẹ mày! Có phải mày thích chơi với loại hạ tiện này..."

Chưa kịp nói xong, Tạ Bạc đã đấm Trì Tây Thành đến mức ngã xuống kệ.

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, anh bước tới đấm thật mạnh vào mặt Trì Tây Thành, mỗi cú đấm đều mang theo sức bùng nổ, ánh mắt vừa lạnh vừa cứng rắn.

Đó là điều sẽ không bao giờ nhìn thấy khi bình thường... sự tàn nhẫn.

"Mày nói ai là con điếm." Tạ Bạc một tay bóp cổ hắn, tựa hồ khiến hắn nghẹt thở, "Nói lại lần nữa, hả?"

Trì Tây Thành ngạt thở đến suýt trợn tròn mắt, cuối cùng, Vân Huy đang đợi trong xe chạy tới, kéo Trì Tây Thành ra khỏi tay Tạ Bạc, lôi hắn ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

"Tạ Bạc, mày chờ đó..." Trì Tây Thành hít một hơi, quay đầu hung ác trừng mắt nhìn anh.

Tạ Bạc lười trả lời, quay đầu lại nhìn Lâm Dĩ Vi.

Cô gái khẽ run, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, như đang sợ hãi.

Nhất thời không biết là thật hay chỉ giả vờ đáng thương.

Trái tim anh như bị nước mắt của cô làm cho đau đớn, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô.

"Anh ta sẽ nói với Trì Tây Ngữ, tôi xong rồi..." Lâm Dĩ Vi ngã ngồi dưới đất, ôm đầu gối, "Mọi chuyện xong rồi."

Tạ Bạc cau mày: "Tranh phụ nữ với tôi cũng không phải chuyện vẻ quang, lại còn không thắng. Yên tâm, chuyện này hắn sẽ không nói cho ai biết."

"Anh... chắc không?"

"Trong mắt Trì Tây Thành, mặt mũi lớn hơn tất thảy, quan hệ với em gái cũng không tốt lắm, hắn sẽ không cho Trì Tây Ngữ bất kỳ cơ hội nào cười nhạo mình." Tạ Bạc biết rất rõ mối quan hệ giữa hai anh em như lòng bàn tay.

Vẻ mặt lo lắng của Lâm Dĩ Vi dịu đi một chút, thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Bạc phát hiện vậy mà anh đang an ủi cô.

Anh đã từng an ủi phụ nữ bao nhiêu lần?

Chết tiệt, rõ ràng là anh đến để tính sổ với cô.

Lâm Dĩ Vi hơi thả lỏng, đi tới đỡ chiếc kệ bị ngã lên.

Cái kệ rất nặng, cô thử mấy lần đều không dậy được, quay đầu nhìn Tạ Bạc, nói: "Anh đứng ngây người ở đó làm gì, lại đây giúp đi."

Tạ Bạc còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để tính sổ với cô, nghe vậy, anh cau mày nói: "Em bảo tôi làm chuyện này?"

"Anh không phải là đàn ông à?"

"..."

Anh không nói nên lời mà bước tới, giúp cô nâng mấy chiếc kệ bị ngã.

Lâm Dĩ Vi sắp xếp lại tất cả các sản phẩm, may mắn chỉ làm tổn thất một vài chiếc cốc, cô có đủ khả năng chi trả, nhưng camera giám sát bị hỏng thì...

Cô chắc chắn sẽ bị đuổi việc.

Bỏ đi, đuổi việc thì đuổi việc, Trì Tây Thành đã biết cô làm việc ở đâu, tốt nhất nên tìm một cửa hàng tiện lợi khác.

Cô nhìn thấy mu bàn tay phải của Tạ Bạc bị rách một mảng da nên đi đến kệ lấy hộp băng cá nhân, xé hai miếng ra rồi nắm lấy tay anh.

Cô mở chai cồn, nhúng tăm bông vào đó rồi bôi lên vùng da bị trầy xước trên mu bàn tay anh.

Cồn nhuộm vết thương, khiến vết thương nhói lên từng đợt, Tạ Bạc vô thức rút tay lại, nhưng Lâm Dĩ Vi hơi dùng lực đã ngăn anh vùng ra.

"Hóa ra anh sợ đau." Lâm Dĩ Vi tựa hồ đã phát hiện ra bí mật nào đó, cười hỏi: "Sợ đau à? Tạ Bạc."

Tạ Bạc khó chịu nhìn sang chỗ khác: "Không sợ..."

Chưa kịp nói xong, cô đã đổ thẳng cồn lên mu bàn tay của anh, Tạ Bạc đau đớn kêu lên, dùng sức nắm lấy tay cô gái nhỏ, bóp cô: "Em làm gì vậy!"

"Anh sợ đau." Lâm Dĩ Vi nén cười, nhưng không khỏi nheo mắt lại, "Thì ra anh cũng có thứ sợ."

"Ai mẹ nó không sợ đau?"

"Tôi không sợ."

Lâm Dĩ Vi thường làm những công việc nặng nhọc, có khả năng chịu đau rất tốt, "Không tin anh thử xem."

Đúng như dự đoán, Tạ Bạc siết chặt cổ tay cô, cô gái nhỏ nhìn anh không thay đổi sắc mặt.

Đột nhiên, anh bẻ cong ngón trỏ của cô lại.

"A a a! Đau đau! Tạ Bạc! Sắp gãy rồi..." Cô gái nhỏ đau đến nhe răng trợn mắt, "Anh cố ý trả thù tôi phải không?"

"Còn cãi bướng." Anh cười nhạt rồi buông cô ra.

Lâm Dĩ Vi nhanh chóng xoa ngón trỏ phải của mình, ném cho anh một ánh mắt chán ghét.

Tạ Bạc đưa tay ra: "Tiếp tục."

Lâm Dĩ Vi bĩu môi, tiếp tục dùng tăm bông khử trùng cho anh, lần này cô không còn cố ý làm anh đau nữa, cô phồng má lên, nhẹ nhàng thổi lên vết thương, làm dịu cồn đau đớn.

Cơn gió nhẹ làm lòng anh ngứa ngáy.

Anh nhìn cái cổ mảnh khảnh dễ gãy của cô, nghĩ tới lời Trì Tây Thành vừa nói----

"Cô ta giống hệt mẹ mày, đều là hạ tiện."

Bàn tay anh không nhịn được mà siết chặt thành nắm đấm.

"A."

Lâm Dĩ Vi vừa mới dán băng cá nhân lên, lại bị anh làm bung ra.

Cô nhanh chóng nói: "Đừng siết chặt nắm tay, thả lỏng."

Tạ Bạc buông nắm đấm ra, cô lại dán băng keo cá nhân cho anh: "Được rồi, anh đi tắm cẩn thận, đừng để dính nước."

"Em đã cân nhắc chưa?" Anh hỏi.

"Cân nhắc cái gì?"

"Có muốn đến với tôi không?"

"Không." Lâm Dĩ Vi từ chối không chút do dự.

Tạ Bạc bất đắc dĩ nhìn cô: "Thà bị Trì Tây Thành gϊếŧ còn hơn đi theo tôi phải không?"

Lâm Dĩ Vi im lặng.

Hôm nay xem như trong cái rủi có cái may, may mà Trì Tây Thành và em gái có quan hệ không tốt, nếu không toàn bộ kế hoạch sẽ thất bại.

Tìm được Lâm Gia... mới là chuyện quan trọng nhất.

"Tạ Bạc, anh hãy để tôi yên, tôi có thể xử lý Trì Tây Thành."

"Em đối phó với hắn thế nào?"

"Tôi nói rồi, tôi không sợ đau." Đôi mắt đen sáng ngời của cô nhìn thẳng vào Tạ Bạc, "Cái gì tôi cũng không sợ."

"Cô ta chính là con điếm, giống như mẹ mày vậy..."

Lời nói của Trì Tây Thành lại vang lên trong đầu Tạ Bạc, giống như lời thì thầm của ma quỷ.

Tĩnh mạch nổi lên ở thái dương anh.

"Lâm Dĩ Vi, nếu tôi giúp em lần nữa, tôi sẽ là đồ khốn!"

Tạ Bạc nói xong, tức giận rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

...

Trong phòng đấm bốc, Trì Tây Thành trút giận, khoác bộ đồ đua lên cọc cao su, bị hắn đánh đến lắc lư.

Vân Huy lạnh lùng nhìn hắn: "Trì gia, thôi bỏ đi, chỉ là một người phụ nữ, vô cớ làm rạn nứt mối quan hệ của anh và Tạ Bạc, không đáng. Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, sao phải tranh giành với anh ta!"

Trì Tây Thành nghe vậy liền tức giận đấm mạnh vào chiếc cọc cao su.

Tại sao, tại sao hắn lại phải nhượng bộ anh mọi việc, bị anh lấn át mọi việc?

Đúng vậy, cho dù Trì gia thua kém Tạ gia một chút, nhưng Trì Tây Thành là con trai duy nhất của Trì gia, còn Tạ Bạc chẳng là gì cả.

Bởi vì anh thông minh hơn các anh trai của mình, có thành tích tốt, một số công ty mà anh đầu tư vào đều có lợi nhuận, dần dần bộc lộ tài năng kinh doanh của mình, Tạ Tư Trạc mới dần bắt đầu coi trọng anh trong hai năm qua.

Nói trắng ra, anh là con ngoài giá thú, cả đời này cũng đừng nghĩ có thể gột rửa được vết nhơ bẩn thỉu này.

Trì Tây Thành nghĩ đến vẻ mặt đáng thương của Lâm Dĩ Vi.

Thực sự muốn nghe thấy tiếng khóc của cô ta.

Hắn quay lại nhìn Vân Huy: "Tuần sau có trận đấu giữa West và DS phải không?"

"Đúng vậy, có một cái, Tạ Bạc cũng ở đó."

Trì Tây Thành nhếch lên khóe miệng: "Đây không phải là trùng hợp sao?"

...

Những ngày nay Lâm Dĩ Vi luôn cẩn thận quan sát, Trì Tây Ngữ vẫn như thường, không có gì dị thường, đúng như Tạ Bạc nói, Trì Tây Thành không nói cho cô ta.

Lúc này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Mấy ngày tiếp theo, Tạ Bạc không đến trường cũng không liên lạc với cô nữa, Lâm Dĩ Vi nghĩ là do ngày đó cô chọc giận anh nên anh quyết định từ bỏ cô, cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Có lần hẹn Diệp An Ninh đi uống trà sữa, nghe cô ấy nói Tạ Bạc gặp tai nạn khi đua xe, bị chấn động não nhẹ, phải nhập viện.

Cô sửng sốt: "Làm sao ra nông nổi đó?"

"Tay đua của câu lạc bộ West vi phạm thao tác quy định, đâm vào xe của Tạ Bạc. May mắn Tạ Bạc kỹ năng tốt, anh ấy đã đánh tay lái tránh được đòn chí mạng. Túi khí bung ra kịp thời nên chỉ bị thương nhẹ, nếu không thì hậu quả không dám tưởng tượng."

Diệp An Ninh thở dài: "Đua xe thực sự nguy hiểm mà, mình đã mấy lần thuyết phục anh ấy ngừng đua xe nhưng anh ấy không nghe lời ai cả, chỉ thích ngành này."

"Là... đội của Trì Tây Thành sao?"

"Đúng vậy, Westfall, đội của Trì Tây Thành."

Trong lòng Lâm Dĩ Vi mơ hồ có một tia nghi ngờ, sau chuyện xảy ra đêm đó, Trì Tây Thành rõ ràng ghi hận Tạ Bạc.

Nếu là thật... chẳng phải cô đã gián tiếp khiến anh bị thương sao?

"Hiện tại anh ta ổn chứ?" Lâm Dĩ Vi hỏi Diệp Anh Ninh.

Diệp An Ninh ngậm ống hút trong miệng, thở dài: "Mình cũng không biết, anh ấy nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện tư nhân Đức Kha, mình muốn đến thăm anh ấy, nhưng Trì Tây Ngữ vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy, mình đến cũng không được, không chừng đối đầu trực diện với Trì Tây Ngữ."

Mặc dù Trì Tây Ngữ chưa phải là bạn gái chính thức của Tạ Bạc, việc liên hôn vẫn chưa được quyết định nhưng các cô gái trong trường vẫn phải cố tình tránh mặt cô ta.

Bởi vì họ biết, nếu xảy ra xung đột với Trì Tây Ngữ thì người duy nhất mà Tạ Bạc muốn bảo vệ chính là Trì Tây Ngữ.

Lâm Dĩ Vi cảm thấy xúc động, luôn cảm thấy Tạ Bạc bị thương có thể có liên quan đến mình...

Bỏ đi, đừng nghĩ nữa.

Tất cả đều là anh tự nguyện, cô từ đầu đến cuối chưa bao giờ cầu xin anh, vô tâm... mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.

Cô tạm biệt Diệp An Ninh rồi bước ra khỏi quán trà sữa, phía xa trong đêm một chiếc ô tô màu đen... dường như đã đợi rất lâu.

...

Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Đức Kha, Tạ Bạc nheo mắt rồi tỉnh dậy, đầu nặng trĩu, có chút đau nhức.

Trì Tây Ngữ thấy anh tỉnh lại, lo lắng nắm tay anh: "Anh Tạ Bạc, anh không sao chứ?"

"Không sao." Tạ Bạc bình tĩnh rút tay lại, sờ lên miếng gạc trên trán.

"Lúc ấy xem đoạn video, em thật sự sợ chết đi được, tai nạn này... thật đáng sợ!" Lòng Trì Tây Ngữ vẫn còn sợ hãi, "Anh Tạ Bạc, anh đừng chơi đua xe nữa, nguy hiểm quá."

Tạ Bạc cười với cô ta: "Không chơi đua xe thì chơi cái gì, uống rượu với em sao?"

"Cũng được đó." Trì Tây Ngữ đem canh gà do bảo mẫu nấu ở nhà đưa cho Tạ Bạc, "Anh ăn chút gì đi."

Tạ Bạc ngửi thấy mùi canh gà, không khỏi cau mày: "Tây Ngữ, anh muốn ăn cháo bắp cải."

"A, em mua cho anh!" Tạ Bạc hiếm khi cầu xin cô ta cái gì, Trì Tây Ngữ vội vàng rời khỏi phòng bệnh.

Cô ta vừa rời đi, Tạ Bạc liền nhảy khỏi giường.

Một cơn choáng váng khiến anh suýt ngã, anh bám vào tường để đứng vững, kéo miếng gạc trên đầu ra, loạng choạng bước ra ngoài.

"Bạc gia, anh làm gì vậy!" Lê Độ vừa vào cửa vội vàng đỡ anh, "Mau nằm xuống, anh còn chưa khôi phục đâu!"

"Tôi hôn mê bao lâu rồi?"

"Hai ngày thôi chứ nhiêu."

Tạ Bạc ấn khóe mắt, cảm thấy đầu đau âm ỉ.

"Điện thoại của tôi đâu?"

"Đây ạ." Lê Độ vội vàng lấy điện thoại di động từ trong tủ ra đưa cho anh.

Tạ Bạc mở điện thoại lên, hàng trăm tin nhắn WeChat cùng rất nhiều tin nhắn tràn ra từ điện thoại của anh.

Anh lo lắng lướt từng cái một nhưng không thấy tin nhắn của người mình muốn gặp.

Lê Độ nhìn sắc mặt tái nhợt u ám của người đàn ông, nói: "Bạc gia, anh tìm cái gì vậy."

Tạ Bạc không trả lời mà gọi thẳng cho Lâm Dĩ Vi.

Phải rất lâu sau cuộc gọi mới được nhận.

"Tạ Bạc." Giọng cô gái khàn khàn.

"Không có chuyện gì chứ?"

Tạ Bạc đi đến cửa sổ sát sàn của phòng bệnh, nhìn những đám mây nhiễm ráng đỏ lớn bị ánh tà dương đang lặn phía xa làm mờ đi, giống như những vệt mực vàng.

Anh vội vàng hỏi: "Trong hai ngày tôi hôn mê, Trì Tây Thành có tìm em không, có chạm vào em không, có bị thương không?"

Đầu bên kia điện thoại chỉ còn lại hơi thở trì trệ của cô gái, khiến lòng anh khó chịu từng cơn.

"Nói đi, Lâm Dĩ Vi!" Anh có chút khẩn trương, "Nói đi."

"Tôi... không sao đâu, Tạ Bạc." Lâm Dĩ Vi cảm giác như cổ cọng mình vừa nuốt phải một quả trám khó chịu, "Bị thương thành như vậy, tự anh bảo trọng, đừng quan tâm tôi."

"Làm sao có thể không quan tâm?"

Tạ Bạc xoa xoa trán, nghĩ tới người phụ nữ cả đời kia... bị gọi là con điếm, người phụ nữ đã nắm chặt tay anh, rơi nước mắt trước khi chết vì bệnh tật, bảo anh nhất định phải tiến lên.

"Nhớ kỹ, không được đến nơi vắng người, không được ra cổng trường, đợi tôi khỏe lại..."

Còn chưa nói xong, trong điện thoại đã vang lên âm thanh quỷ dị của Trì Tây Thành----

"Tạ Bạc, tỉnh rồi à?"