Beta: Cánh Cụt
Thẩm Thứ gần như là chạy trốn từ trường học về, thậm chí còn từ chối lời mời ở lại ăn cơm tối của Úc Tùng Niên, lấy cớ công ty rất bận rộn, giả vờ gọi điện cho thư ký.
Mặc dù thư ký không biết tại sao lại như vậy, nhưng vẫn phối hợp diễn kịch với anh.
Cuối cùng Úc Tùng Niên đành phải thất vọng mà thả người, đưa anh đến bãi đỗ xe trường học, nhìn theo anh rời đi.
Trên đường trở về, anh gọi điện thoại lại cho thư ký, xin lỗi đối phương.
Thư ký bình tĩnh nói không có việc gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Ông chủ, chuyện tuần sau đi gặp chủ tịch Thẩm sợ phải đẩy lên sớm rồi, chủ tịch bảo tôi thông báo cho ngài, là tối nay đi gặp ngài ấy.”
Không liên lạc trực tiếp với anh qua điện thoại, mà phải thông qua thư ký, điều này cho thấy ông nội đang rất tức giận.
Còn tại sao ông tức giận, Thẩm Thứ đã sớm đoán được rồi.
Anh thông báo tin tức kết hôn cho dì Trần và chú Lý, nhưng mãi cũng chưa nói cho ông nội biết.
Chắc chắn ở nhà cũ còn có người của ông nội, trong khoảng thời gian này chắc ông vẫn luôn chờ anh đến nhà, nhưng chờ mãi không thấy nên bây giờ mới tức giận.
Tuy nói là Thẩm Đạo Xương đã nghỉ hưu về quê, nhưng vẫn là chủ tịch công ty.
Với một công ty có tầm cỡ lớn tính từ lúc được thành lập cho đến nay, ngoại trừ những quyết định quan trọng ảnh hưởng đến hướng đi tương lai của công ty, thì không cần phải triệu tập hội đồng quản trị.
Nếu không thì trong phần lớn thời gian, chủ tịch sẽ không ở lại công ty.
Thẩm Đạo Xương mà muốn quay lại công ty một lần nữa, thì đây cũng chỉ là chuyện ông có muốn hay không thôi. Càng lớn tuổi, tính tình của Thẩm Đạo Xương cũng ngày một khó tính theo từng năm, mấy năm gần đây thì càng không cho phép người khác làm trái ý mình.
Nếu ông nội đã lên tiếng, đương nhiên Thẩm Thứ không dám trì hoãn, sửa địa chỉ trên bảng chỉ dẫn thành địa chỉ nhà cũ của Thẩm Đạo Xương.
Lúc đến nhà cũ đã là chín giờ tối, Thẩm Thứ không dám trì hoãn nữa, xoa sống mũi chua xót, bước vào nhà.
Lão quản gia mở cửa cho anh, nhỏ giọng nói với anh, Thẩm Đạo Xương tức giận đến mức không chịu ăn bữa tối, Thẩm Thứ gật đầu ra vẻ đã biết, sau đó theo chỉ dẫn của quản gia mà lên thư phòng.
Cửa thư phòng mở ra, Thẩm Đạo Xương đang đứng ở trước bàn viết chữ bằng bút lông, trông có vẻ như đang bình tâm tĩnh khí, nhưng trên mặt đất đã đặt sẵn đệm hương bồ, bên cạnh bàn đặt roi mây, không tiếng động ra hiệu rằng mưa gió sắp tới.
Dưới ánh mắt lo lắng của quản gia, Thẩm Thứ cởϊ áσ khoác tây trang đưa cho quản gia, cười trấn an với ông, sau đó bước lên một bước, quỳ gối trên đệm hương bồ.
Vừa quỳ xuống, Thẩm Thứ đã biết đây là do quản gia chuẩn bị, có không ít bông được nhét vào lớp tre trong đệm hương bồ, khi quỳ rất mềm mại.
Lúc Thẩm Thứ còn nhỏ, quản gia cũng thường xuyên làm chuyện như này, có một lần to gan nhất, còn trộm đổi roi mây của ông nội.
Lần đó ông nội tức giận ném roi mây đi, cũng không cho Thẩm Thứ quỳ trên đệm hương bồ nữa, trực tiếp quỳ xuống mặt đất.
Thì ra ông vẫn luôn biết mấy chiêu trò nhỏ của quản gia, chỉ là mở một mắt, nhắm một con mắt cho qua mà thôi.
Đợi đến khi Thẩm Thứ quỳ xuống, Thẩm Đạo Xương mới không nhanh không chậm dừng bút, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Thẩm Thứ: “Nếu là nhà họ Úc trước kia thì thôi, bây giờ nhà họ Úc chỉ còn thừa lại một tên nhóc tính tình bồng bột, thêm cả Hứa Bỉnh Chương kia nữa.”
Thẩm Đạo Xương lười phát biểu ý kiến, chỉ ngạo mạn hừ một tiếng, tỏ rõ thái độ.
Ở trước mặt ông nội, Thẩm Thứ không hề nói dối, anh biết những lý do dùng để thuyết phục Úc Tùng Niên, đều không đủ để Thẩm Đạo Xương tin tưởng.
Anh chỉ yên lặng rũ mắt xuống: “Nếu con nhất định phải kết hôn, thì em ấy là đối tượng duy nhất mà con nghĩ đến.”
Trầm Đạo Xương trầm giọng nói: “Có rất nhiều người thích hợp với con mà, nhà họ Úc có gì tốt?”
“Nhà họ Úc không có gì tốt, nhưng Úc Tùng Niên rất tốt.” Thẩm Thứ nghiêm túc nói.
Thẩm Đạo Xương lạnh lùng cười nói: “Con đừng nói với ông là con đã bị tên nhóc nhà họ Úc mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi, không phải cậu ta thì không cưới?”
Thẩm Thứ không nói gì, tức là cam chịu.
“Được.” Thẩm Đạo Xương tức giận: “Mẹ con cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi mắt nhìn là không ổn. Con kế thừa cái gì thì kế thừa, sao cứ nhất định phải mất não theo nó thế hả!”
Thẩm Đạo Xương hoàn toàn mặc kệ câu mắng này có chửi cả con trai mình hay không, đúng là năm đó ông rất hài lòng với cô con dâu này. Thậm chí còn cho rằng dù Thẩm Nam Bình vô dụng, nhưng cũng cưới được một người vợ tốt.
“Chẳng lẽ con không biết chuyện của Úc Tùng Niên và thư kí của ba cậu ta?!” Trầm Đạo Xương tức giận nói.
Thẩm Thứ Không tin ông nội chưa điều tra rõ tình huống thật: “Tất cả đều là lời đồn thôi.”
Thẩm Đạo Xương mỉa mai nói: “Có thể khiến lời đồn lan truyền đến mức ấy, tên nhóc nhà họ Úc đó cũng không phải là người có bản lĩnh.”
“Em ấy có bản lĩnh hay không không quan trọng.” Thẩm Thứ nói, anh cũng đâu nhìn trúng bản lĩnh của Úc Tùng Niên.
Thẩm Đạo Xương bị từng câu của anh làm cho phát cáu, cầm roi mây đánh xuống, Thẩm Thứ nhắm mắt chịu đựng.
Nhiều năm rồi ông không dùng gia pháp với Thẩm Thứ, thứ nhất là do đứa trẻ đã lớn, dễ bị tổn thương lòng tự trọng.
Thứ hai là trong mấy năm nay sự ưu tú của Thẩm Thứ cũng rất rõ ràng. Khi những người cùng lứa khác chỉ biết sống phóng túng, hay là gây nên họa lớn rồi để gia đình dọn hộ, thì Thẩm Thứ đã nghiêm túc làm việc.
Thẩm Đạo Xương vẫn luôn lấy Thẩm Thứ làm kiêu ngạo, nhưng không ngờ Thẩm Thứ lại bướng bỉnh như vậy.
Đến khi đánh hơn chục cái, Thẩm Đạo Xương mới thở hổn hển nói: “Con có thay đổi không.”
Thẩm Thứ mở mắt ra, môi anh trắng bệch, vết máu trên lưng mơ hồ lộ ra trên áo sơ mi màu trắng, có thể thấy Thẩm Đạo Xương không nương tay, bị anh làm cho tức điên người.
“Ông nội, con đã thử rồi.” Nếu như có thể thay đổi, thì đã thực hiện từ năm mười chín tuổi, nhưng đã gần mười năm, anh vẫn không thay đổi được.
Thẩm Đạo Xương nhìn vết thương trên lưng anh, môi run rẩy, ném roi mây xuống đất: “Con đừng tưởng ông thật sự giao gia nghiệp lại cho con, chi nhánh công ty của Thẩm Nguyên ở nơi khác cũng làm rất tốt.”
Ông cố ý khơi dậy lòng hiếu thắng của Thẩm Thứ, chỉ thấy cháu trai của ông nhẹ nhàng chớp mắt, ngẩng đầu nói: “Con xin lỗi.”
Thẩm Đạo Xương vui vẻ, trong lòng cho rằng cuối cùng Thẩm Thứ cũng chịu thay đổi suy nghĩ, lại nghe cháu trai nói: “Vì phụ lòng bồi dưỡng mấy năm nay của ông nội, con sẽ từ bỏ công việc ở công ty.”
Dứt lời, Thẩm Thứ cúi đầu, đã bắt đầu tự hỏi sau khi từ chức có nên thành lập công ty của riêng mình hay không, thật ra mấy năm nay anh tích lũy được không ít, chẳng qua hầu hết đều là nhân mạch của nhà họ Thẩm.
Anh còn tiết kiệm được một khoản tiền, số tiền này hẳn là có thể tổ chức được một hôn lễ xa hoa.
Còn sau khi kết hôn, Úc Tùng Niên mới phát hiện anh đã không còn là người thừa kế của nhà họ Thẩm, đến lúc đó nên giải thích như thế nào, vậy chờ khi đó rồi nói sau.
Chỉ ngắn ngủi vài giây thôi, Thẩm Thứ đã nghĩ kỹ hết tất cả mọi chuyện sau này.
Từ trước đến nay anh luôn là như vậy, có chuyện không hay xảy ra, so với những cảm xúc như trách móc hay hối hận, anh càng có khuynh hướng đi giải quyết mọi chuyện hơn.
Nhưng nếu ông nội không thể tham dự hôn lễ của anh, thì vẫn khiến Thẩm Thứ cảm thấy buồn.
Thẩm Đạo Xương sắp giận đến mức bị tái phát bệnh tim, ông nhìn đôi mắt cực kỳ giống mẹ của cháu trai, cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của thông gia năm đó.
Cải trắng nhà mình bị heo ủi mất, phiền lòng biết bao nhiêu.
Huống chi đây còn không phải là cải trắng, mà là cháu trai ông tỉ mỉ bồi dưỡng ra, vì sợ nó giống với ba nó nên dốc hết tâm huyết, chú trọng bồi dưỡng, nhìn nó trưởng thành.
Nếu Úc Tùng Niên mà dám xuất hiện trước mặt ông, roi mây trên mặt đất sẽ được Thẩm Đạo Xương nhặt lên, đánh cho con heo rừng dám ủi cháu trai nhà ông một trận!
Không phải chỉ là trông đẹp một chút thôi ư, sao có thể khiến cháu trai ông mê tới vậy!
Thẩm Đạo Xương lảo đảo vài bước, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Thẩm Thứ bước một bước dài tiến lên, đỡ lấy ông nội, hô to gọi quản gia.
Mãi đến khi quản gia đi vào, kịp thời cho Thẩm Đạo Xương uống một viên an thần, lúc này mới lặng lẽ lui ra, nhường không gian lại cho hai ông cháu.
Thẩm Đạo Xương đỡ trán, không muốn nhìn Thẩm Thứ nữa.
Thẩm Thứ lại nói với ông: “Ông à, ông có kiểm tra sức khoẻ đúng hạn vào mỗi năm không ạ?”
“Chết thì tốt hơn còn gì, con muốn kết hôn với ai thì làm, không cần ông đồng ý.” Thẩm Đạo Xương vừa nói xong, chợt nhớ rằng đúng thật là Thẩm Thứ không cần ông đồng ý, không khỏi càng chua xót thêm.
Thẩm Thứ nhíu mày nói: “Ông nội, đừng nói mấy lời rủa như thế.”
“Lúc trước bác sĩ nói ông không thể uống rượu, có phải ông đã uống rồi không.” Thẩm Thứ truy hỏi, cũng định một lát nữa sẽ đi hỏi quản gia.
Thẩm Đạo Xương: “Không phải là bị con chọc cho tức giận à, hôn sự của con, thế mà ông phải thông qua miệng người khác mới biết được! Nếu hôm nay ông không gọi cho con, con tính giấu ông tới bao giờ đây!”
Dứt lời, ông vỗ mặt bàn một cái, lại bắt đầu khó tính lên.
Thẩm Thứ thành thật nói: “Con không muốn giấu ông, chẳng qua là bận quá, mà chuyện này con không muốn nói qua điện thoại, nên đã để thư ký sắp xếp đến thăm ông vào thứ bảy tuần sau.”
Lúc này Thẩm Đạo Xương mới bớt tức giận: “Ông nghe ý của con, tức là vì một người đàn ông, mà con định bỏ cả sự nghiệp và ông nội đúng không?”
“Con có thể làm lại sự nghiệp một lần nữa, con cũng không có ý bỏ ông.” Thẩm Thứ bình tĩnh nói.
Thẩm Đạo Xương: “Nói thì nghe hay lắm.”
Thẩm Thứ: “Con được ông dạy nên, nếu năm đó ông có thể dốc sức tạo thành gia nghiệp như bây giờ, thì con cũng sẽ không kém hơn. ”
“Còn Úc Tùng Niên… Ông nội muốn bỏ lỡ hôn lễ của cháu trai ông sao?” Thẩm Thứ nói.
Thẩm Đạo Xương bị chọc trúng nhược điểm, người càng già, thì lại càng muốn nhìn hậu bối lập gia đình, tuổi tác của ông cũng lớn rồi, mấy năm nay thân thể ngày càng kém, mà Thẩm Thứ mãi vẫn chưa lập gia đình.
Bây giờ vất vả lắm mới tính toán kết hôn, tuy ông không hài lòng với đối tượng kết hôn của cháu trai, nhưng dáng vẻ của người kia cũng không tệ, nghe nói thành tích lúc đi học cũng tốt, trên phương diện về chỉ số thông minh hẳn là không có vấn đề gì.
Ngoại trừ đống chuyện thối nát trong nhà, thì sau khi điều tra thấy đứa nhỏ kia không có sở thích xấu nào, ngược lại còn giỏi trong rất nhiều lĩnh vực, người xung quanh đánh giá cậu ta tương đối cao.
Thấy sắc mặt Thẩm Đạo Xương dần dần thay đổi, Thẩm Thứ phát động một kích cuối cùng: “Nghe nói năm đó ông từng đi lính cùng với ông ngoại của Úc Tùng Niên đúng không ạ?”
Thẩm Đạo Xương nói: “Ông ấy ở đơn vị khác, mỗi lần chiến đấu mô phỏng thì đều quỷ kế đa đoan, cực kì khiến người ta phải căm ghét!”
Trầm Thứ im lặng, vốn định khơi dậy chút tình đồng đội của ông nội, không ngờ lại biến khéo thành vụng.
Nhưng không biết tại sao, Thẩm Đạo Xương lại thả lỏng mặt mày: “Nếu tên nhóc kia được vài phần như ông ngoại của cậu ta, thì cũng không tệ. ”
Thẩm Thứ cười, lời muốn nói còn rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ vụng về bảo: “Em ấy thật sự rất tốt.”
Thẩm Đạo Xương liếc anh một cái: “Con nói thì không tính, sắp kết hôn rồi, vậy mà cậu ta không hiểu chút lễ nghĩa nào cả, không biết đến nhà thăm hỏi sao!”
Thẩm Thứ khó xử nhíu mày, Thẩm Đạo Xương lại tức giận: “Làm sao, cậu ta còn không định tới à?!”
“Không phải!” Thẩm Thứ vội vàng giải thích: “Là con bảo em ấy đến trễ một chút. Nếu ông bằng lòng gặp em ấy, vậy thì không thể tốt hơn rồi.”
Thẩm Đạo Xương lại nhíu mày: “Ông không đồng ý cũng không hoàn toàn do cậu ta hết. Hứa Bỉnh Chương không phải người tốt, với một thông gia như vậy, thật sự ông không muốn để con dính vào.”
Lưng của Thẩm Thứ thẳng tắp, trên mặt ẩn chút kiêu ngạo: “Nhà họ Thẩm chúng ta mặc dù không gây chuyện, nhưng cũng không ngại chuyện gì.”
Thẩm Đạo Xương nhịn không được nói: “Con vừa bảo sẽ từ chức ở công ty còn gì, không có nhà họ Thẩm chống lưng cho con, con cho rằng Hứa Bỉnh Chương sẽ sợ tên nhóc nông nổi như con chắc?”
Nói xong, Thẩm Đạo Xương xua tay: “Đi xuống đi, kêu chú Chu gọi bác sĩ đến.”
Thẩm Thứ căng thẳng nói: “Ngực ông vẫn không thoải mái ạ?”
Thẩm Đạo Xương tức giận nói: “Vết thương sau lưng con không cần xem à! Hay là định chờ đến khi vết thương nặng tới phát sốt, rồi để ông phải nhọc lòng vì con! Ông đã đến tuổi này rồi, vậy mà con còn muốn ông chịu đựng đêm hôm vì con chắc!”
Khi còn nhỏ, sức khỏe của Thẩm Thứ không tốt, thường xuyên bị sốt.
Mặc dù Thẩm Đạo Xương nghiêm khắc với cháu trai, nhưng cũng yêu thương thật lòng, sợ anh phát bệnh nên chăm sóc anh cả đêm.
Cho nên dù mất đi mẹ từ thuở nhỏ, cha không yêu thương, nhưng đây là lý do Thẩm Thứ vẫn ở lại nhà họ Thẩm.
Bởi vì anh biết, ông nội là người khẩu xà tâm phật mà thôi.
Trở về phòng, Thẩm Thứ không để chú Chu gọi bác sĩ, mà chỉ đơn giản bôi thuốc, rồi lại uống thuốc giảm đau, sau đó nằm nghiêng trên giường, vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút nhưng không ngờ lại ngủ thϊếp đi.
Một lúc sau, cả người bắt đầu phát sốt.
Trong lúc mơ màng khó chịu, anh nghe thấy tiếng chuông từ chiếc điện thoại, anh nhận cuộc gọi, thần trí còn chưa tỉnh táo đã nghe thấy giọng của Úc Tùng Niên.
Đối phương nói gì đó ở đầu dây bên kia, nhưng một chữ thôi mà Thẩm Thứ cũng nghe không rõ, tuy đã rất cố gắng lắng nghe.
Có lẽ do thấy anh không trả lời, Úc Tùng Niên lại lo lắng nói gì đó.
Lần này Thẩm Thứ cố hết sức nghe rõ, Úc Tùng Niên hỏi anh: “Anh làm sao vậy?”
“Anh nhớ em.” Thẩm Thứ nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình vang lên, anh cho rằng bản thân vẫn còn ở trong mộng, nên khẽ cười: “Anh muốn gặp em.”