Chương 9: Cuồng táo

Quay trở lại nói, kì thật tiếp nhận vụ án này rất là phiền phức này cả "Dị năng cục" cũng là không muốn tiếp. Nhưng phía trên bắt ép! Còn nữa xui sẻo lúc ấy Yến Nhai vừa làm xong nhiệm vụ trở về, liền bị động tiếp nồi. Buổi tối cũng làm một đêm tra rà một chút bề ngoài tin tức! Mà Nam Hải người ai lên hải võng đều không ai biết ồn ào huyên náo cái này án hại người đâu. Điều tra đến cũng hiểu biết không ít, đi đến bệnh viện Tạ Lan cũng đã đưa ra báo cáo số lượng và sổ bệnh án mất trí nhớ, nhưng quy trình vấn là cần phải làm. Yến Nhai lại không ngờ nhìn trên ảnh người này kiêu ngạo lạnh lùng bộ dáng, bên ngoài thật xinh đẹp hơn, cũng không có thấy kiêu ngạo bá đạo gì, ngược lại thấy đến đáng yêu nhát gan thật sự! Chẳng lẽ do mất trí nhớ.

Ta đang ăn cũng ngẩn đầu xem Yến Nhai một cái, rất là vui vẻ, lại cảm giác lo được lo mất. Yến Nhai bị nhìn không hiểu thấu, nhưng Nam Hải người thật không ai không yêu đẹp, tay ngứa cực kì rất muốn xoa đầu hắn mà Yến Nhai nghĩ. Nhưng vì chức nghiệp bề ngoài Yến Nhai rất là bình tĩnh khắc chế, làm bộ họ nhẹ lấy ra giấy bút, bật trên ngực máy quay y thần sắc nghiêm túc hỏi:

"Tô tiên sinh, ngươi là mất trí nhớ,

là không nhớ chút chuyện gì sao?"

Ta gật đầu, lại cảm thấy quá không lễ phép nói ra: "Ta tỉnh lại, thật không nhớ gì cả!"

Yến Nhai không biểu hiện cảm xúc gật đầu hỏi tiếp: "Vậy tô tiên sinh, ngươi biết chúng ta điều tra này vụ án không?"

Tô Lâu ngước mắt lên, buồn cười: "Ta chỉ là mất chí nhớ, không rõ ràng lắm nhưng hai người Tạ Lan và Chu Bạch đều có nói tình hình cho ta, lại lên hải võng xem tin tức. Tất nhiên biết chút tình hình. Dị năng đội đến điều tra ta cũng không ngoại ý muốn."

Yến Nhai nhíu mày hắn không nói dối, liễm môi hỏi tiếp: "Vậy Tô tiên sinh ngươi cảm thấy vụ án này thế nào?"

Ta cầm khăn giấy lau miệng, đẩy ăn một nửa cháo và thức ăn sang một bên. Uống bên cạch cốc nước! Thuận tiện cầm kẹo cao su bắt đầu mở ra, cười nói: "Vụ án này tuy rằng là ta là người bị hại thương, nhưng ta mất trí nhớ rồi. Căn bản cũng không rõ rằng lắm, Yến đội là muốn ta làm sao cho cảm tưởng."

Ném kẹo vào miệng, nhai lên. Yến Nhai mày bắt đầu nhướng lên, Tô Lâu trả lời thật rất nghiêm túc, lại không điểm yếu, quá là hoàn mỹ, giống hắn điều tra Tô Lâu thật sự thông minh, nhưng... Thần sắc y bắt đầu không vui, bày ra khí thế áp bách vô cùng! Ánh mắt khủng bố cũng nhìn chằm, chằm vào Tô Lâu, nếu là người thường nhất định sẽ có cảm giác áp bách bị lột sạch ngụy trang.

Bất quá! Ta trong lòng lại phi thường nhảy nhót, bởi Yến Nhai đang nhìn chăm chú ta a! Loại này mê muội kích động, thật không thích hợp, hạnh phúc, vui vẻ, tâm giống như thoát dây cương ngựa dường như, suy nghĩ cũng là kì quái. Hắn khuôn mặt cũng thật mỹ cùng sắc bén quá là đẹp trai đi! Đôi mắt cũng là, hình như là dị năng nhãn lực, áp bách thực mạnh. Thật không hổ là người, ân, người cái gì...

Yến Nhai lại nhìn không nổi nữa, Tô Lâu ánh mắt càng ngày càng nóng, ngay cả y đều có điểm không thể chống đỡ, ho nhẹ mấy cái làm tre dấu không thích hợp không khí, y lạnh giọng nói: "An gia, Tô tiên sinh nghe tới có gì cảm giác sao?"



Tô Lâu sau khi Yến Nhai lạnh mặt, thần sắc đều thu liễm chút, rõ ràng cảm giác được Yến Nhai không vui. Trở nên ngoan ngoãn lên: "Không có."

Yên Nhai tâm nhảy dựng, nhìn thẳng: "An Sở Ngọc - Định Nhai thì sao?"

Nói còn mở ra Alt dơ ra ảnh chụp. Ta lắc đầu, có điểm không thích. Nhưng ai bảo hỏi ta người là người này đâu, vấn kiên nhẫn mà ngoan ngoãn trả lời: "Không ấn tượng."

"A, vậy được! Tô tiên sinh xin lỗi đã làm phiền ngài thời gian, vấn đề hỏi kết thúc. Chúng ta sẽ điều tra rõ này án. Lấy lại công đạo cho người bị hại, cảm ơn ngươi phối hợp, nếu có manh mối nhớ rõ nhất định phải gọi chúng ta phòng làm việc."

Nói, đưa ra một tấm mã liên hệ! Ta tay còn so đầu óc mau, cầm lấy bên cạch mình Alt đưa qua. Yến Nhai nghi ngờ, ta mín môi ngượng ngùng lên lắp bắp: "Ta muốn ngươi, ngươi tư nhân mã liên hệ được không?"

Yến Nhai ngây một chút, nhìn mặt đỏ chờ mong lại thấp thỏm Tô Lâu, lời muốn nói ra nghẹn đi xuống! Cười nhẹ, không rõ trong lòng có chút vui sướиɠ, ấn lên dò quét bộ mặt nhận dạng...

"Ta đi trước!" Yến Nhai sờ mũi nói, trong lòng đột nhiên sinh ra có điểm luyến tiếc không muốn đi. Chẳng lẽ do cậu quá đẹp, y bị mê hoặc, không đúng! Y tuy thích cái đẹp lại được huấn luyện qua, càng không phải nhan khống...

Ta đang nhìn được tới tư nhân mã vui vẻ cực kì, nghe vậy tươi cười đều cứng đờ một chút. Dưới chăn bàn tay đã nắm chặt bạo gân xanh, cúi xuống đầu lại ngẩn lên cười: "Ưm, ngươi đi đi!"

Yến Nhai gật đầu, quay đầu mở cửa đi ra ngoài, trong lòng có điểm mất mát, buồn bực lên nên căn bản không chú ý tới Tô Lâu giọng nói có điểm kì quái.

Cửa đóng lại sau, tre mất người kia bóng lưng. Tay cầm lấy trên bàn cái cốc, ôn nhu lại lưu luyến vuốt ve. Trong lòng khó chịu không thể nói rõ, người kia rời đi cảm giác ta như muốn mất đi thứ gì đó. Giây phút lúc nãy, ta bản thân cũng suýt không ép được trong người ẩn nấp kia cuồng táo con ác ma!

Người này là người dù không nhớ gì nhưng là ta vấn đang chờ mong người ư? Ta tay vẽ vòng tròn soáy lên mặt bàn, ánh mắt lại mê li đi vào thần.

Chu Bạch và Tạ Lan đi vào, chính thấy như vậy một màn có điểm hoảng sợ. Hai người muốn đi xem Tô Lâu tay có bị thương hay không, lại bị ta vô tình rút tay tránh ra. Nhìn hai người nhàn nhạt: "Các ngươi biết Yến Nhai không?"