Mở cửa ra dị năng giả cùng bác sĩ, và mấy chuyên gia vừa rời đi. Trong phòng liền chỉ còn ba người Tạ Lan, Chu Bạch cùng ta bản thân.
"Lâu ca, ngươi thật không có chút kí ức về hai chúng ta sao?" Chu Bạch nhìn sang, không khỏi vấn có chút chờ mong hỏi.
Tô Lâu không quá kháng cự hai người này, tốt tính mà lắc đầu.
Chu Bạch, Tạ Lan hai người quay lại đối mặt nhìn nhau. Vừa an ủi lại bất đắc dĩ cùng có mất mát. Cụ thể tình hình lúc ấy là Chu Bạch bên cạch xem Tô Lâu khi chẳng bảo lâu hắn liền đột nhiên tỉnh lại. Nhưng tỉnh lại Tô Lâu nhìn Chu Bạch kích động mặt muốn cầm hắn tay khi ném ra, kia đôi mắt lạnh thấu Chu Bạch tâm, chẳng thể suy nghĩ gì, hắn hoảng hốt chạy chốn ra cửa. Đυ.ng phải Tạ Lan sử xong mang hai người có tiếng lại đáng tin chuyên nghiệp người đến xem.
Tạ Lan thấy hoảng hốt, Chu Bạch lắp bắp nói người tỉnh, liền gọi tới bác sĩ. Đám người đi vào phòng bệnh!
Một đâm người đi vào Tô Lâu đều là không nhìn, ánh mắt lại hướng cửa sổ, mờ mịt không tiêu cự. Đám người đều cảm giác tâm mình đều nắm lên!
Các chuyên gia bác sĩ tới hỏi, Tô Lâu không hề trả lời hay hoặc là nói gì, trực tiếp làm lơ bọn họ qua một bên, duy Tạ Lan và Chu Bạch cố dò hỏi. Tô Lâu mới miến cưỡng đáp lại! Nhưng tiếp xúc da thịt hay tới gần hắn đều cự tuyệt, không kia phải gọi là với cùng chán ghét bài sích.
Ở Tạ Lan và Chu Bạch khuyên bảo, dò hỏi, cho bác sĩ và chuyên gia kiểm tra. Ra kết quả là: Tô Lâu tuy rằng tỉnh, nhưng mất đi kí ức. Đối người bản năng kháng cự không phản ứng, đối người quen sẽ có chút thân cận nho nhỏ có thể là do di chứng ám ảnh vì bị người tấn công, nên khá bài sích người cách mình khoảng cách gần! Tinh thần dị năng của Tô Lâu càng là thành A cấp người bình thường, kiểm trả nhiều lần đều như vậy!
Tin tức này tuy rằng Tạ Lan và Chu Bạch có điểm không muốn nghe tin, càng là đau lòng muốn chết! Nhưng này là hiển nhiên, không chết cũng không bị ngốc, hoặc so chết não cũng thành người thực vật đã tính là tốt rất nhiều. Cảm ơn sau, ở vì Tô Lâu cảm xúc. Vừa nãy mới mời đám người rời đi!
Hai người có điểm vô thố, Tô Lâu mất trí nhớ. Hai người sau khi nhìn nhau xong lại bất đắc dĩ chát cười (ý cười không vui, đắng chát) bắt đầu chính thức giới thiệu bản thân.
"Lâu ca, em là trợ lí của anh gọi Chu Bạch, đã theo anh mấy năm. Về sau em nhất định sẽ bảo vệ tốt, không để anh bị thương, thật xin lỗi."
Chu Bạch ánh mắt đau lòng nói.
Ta nhìn hắn, cũng không rõ lắm hắn cảm xúc lại hạ thấp cùng vẻ mặt đau lòng hối hận. Nhưng bị mất trí nhớ cũng không phải bị ngốc, vấn từ những lời nói đứt gẫy trong mà sâu chuối được hắn một chút thân phận.
"Ừ!" Ta, ánh mắt lại nhìn sang người bên cạch.
Tạ Lan, sắc mặt là nghiêm túc: "Tạ Lan, chuyên chúc lái xe. Hộ vệ đầu lính, không bảo vệ được ngài là ta sai lầm trức trách! Thực xin lỗi."
Kì thực loại này bình thường không bảo hộ được bọn họ cố chủ, liền không mặt mũi nào ở lại. Nhưng Tạ Lan tâm là có tham lam, tre dấu, căn bản không nghĩ nói ra. Trong lòng thề đuổi đi đám vên sĩ, lần này trở đi nhất định sẽ rèn luyện người mới thật nghiêm khắc, càng xem lại bảm thân, càng một bước không rời Tô Lâu.
Tô Lâu ánh mắt không cảm xúc loé lên, khoé miệng nhếch lên cười. Tạ Lan và Chu Bạch không rõ ràng nhưng là lại vì này nụ cười thất thần một chút. Tạ Lan ảo não một chút, lại là kích động cực kì. Chu Bạch tuy là cười, dưới tay áo bàn tay đã nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đều không để ý.
Tô Lâu thu hồi cười, ngước mắt lại nhìn ra cửa sổ. Thật là thú vị, xung quanh bọn họ biến đổi cảm xúc ta có thể nhìn thấy màu sắc cùng cảm giác! Bị ghen ghét hắc khí bao trùm sẽ thế nào đâu? Cùng vì một người nguyện hiến dâng ra tất cả..., ta trong lòng trống không nhịn không được ác ý sinh ra. Ta bản thân cũng thật kì quái, muốn đùa giai người, lại dưới đáy lòng dâng lên kháng cự. Còn nữa, trong đầu không có ai kí ức, nhưng sao lại vui vẻ kích động như vậy đâu, giống như đang chờ đợi...?
Tạ Lan và Chu Bạch là không biết được sắc mặt không đổi bọn họ trong lòng thần minh như nào đáng sợ ý nghĩ, hai người trầm ngâm sau liền quyết định ngày mai xuất viện. Tối nay cũng thông báo một chút Tô Lâu tình hình lên hải võng, cùng nói chút thường thức thông tin cho Tô Lâu.
Buổi tối ăn bữa tối sau, người áo trắng mấy người đến kiểm tra ta, xem số liệu vấn như thường... Này ta cũng coi như là biết Tạ Lan cùng Chu Bạch hai người tham lam muốn cùng ta nói chuyện, nhờ thường thức cùng thông tin mà tiếp xúc gần ta, ta cũng không tốt tính như vậy! Tạ Lan cùng Chu Bạch rõ ràng cảm giác được ta lạnh nhạt, cuối cùng vấn là lấy ra Alt (Từ gọi Điện thoại) lên Hải võng tìm tin tức là nhanh nhất. Trên hải võng, không phải đúng hoàn toàn, nhưng nhất định cũng có phần lớn là thật.
Tô Lâu xem mình tài khoản tin tức, Chu Bạch và Tạ Lan cũng phải ra ngoài. Hai người mỗi người đi một hướng, Tạ Lan đi xem vệ sĩ bảo vệ xung quanh cùng báo cáo. Chu Bạch thì sử lí trên hải võng sự tình!
8h59p.
Tô Lâu trợ lí ra tin tức mới nhất. Toàn hải võng người chỉ cần chú ý hai ngày nay chuyện đều đồng loạt đi xem.
Trợ lí Bạch✓: "Cảm ơn hải võng các Tô Thần chân ái fans, mấy ngày nay tình hình mọi người hẳn rõ ràng. Trước hôm nay quá lo lắng ta không chú ý trên hải võng nhóm, ta biết mọi người rất lo cho Lâu ca... Cảm ơn các ngươi, luôn đi theo dõi nhìn Tô Thần, hôm nay có tin tức tốt nói cho mọi người @Tô Lâu đã bình an tỉnh lại! Ta cũng không tre dấu mọi người, Lâu ca có thể tỉnh lại đều nhờ cậu ấy là tình thần lực cấp SSS đáng tiếc vì việc này chúng ta Tô Lâu đã mất đi cậu ấy đôi cánh, ta ở đây vô cùng muốn đả kích An người nào đó, nhưng thì sao đâu Lâu ca đã không thể khỏi hẳn, bản thân ta thật phi thường tự trách. Cảm tạ mọi người đã xem ta dài dòng, ở đây lời cuối ta muốn nói là "Người tốt có hảo báo" Ta cũng cầu cho Lâu ca sẽ được pháp lý và công lý quang bảo vệ. Cảm ơn!"