"lạnh, cạch..." Tiếng bàn phím gõ thanh.
Một đôi tay khớp xương rĩ ràng, chậm rãi gõ bàn phím, ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào, rát lên hào quang. Làm này hình ảnh đẹp giống một bức hoạ động nghệ thuật...
"Ăn cơm thôi, Lâu ca!!!" Bên ngoài vang lên tiếng gọi lớn, cắt đứt này thật đẹp tràng cảnh.
"Lâu ca, Lâu ca hôm nay là ngày truy mỹ khánh hội. Anh được mời đi qua thảm đỏ đó, không phải anh đã quên đi nha, ra ăn cơm đi đại lão ơi, Lâu ca ới, Lâu, Tô thần, đại lão..."
Bên ngoài người còn than thở, lẩm nhẩm nói.
"cạch" Tiếng cửa bị đẩy ra.
Chu Bạch kinh hỉ nhìn qua, chính thấy một đôi chân thon dài bước ra. Ngẩn đầu, một khuôn mặt mỹ tới làm người không dám thở mạnh xuất hiện. Lời muốn nói ra nghẹn một chút vào trong cổ. Ngốc ngốc mỉm cười:
"Lâu ca, buổi sáng tốt lành."
Ta nhàn nhạt nhìn qua hắn nói: "Đừng ngu ngốc, hiện tại 8h còn buổi sáng tốt lành!!!"
Chu Bạch không bị nói xấu hổ, nhưng cũng hoàn hồn, từ trong sắc đẹp bạo kích đánh úp lại, chân chó chạy đến kéo ghế ra nói: "Hì hì, còn không phải anh quá đẹp sao! Lâu ca, anh mau ngồi đây, hôm nay có món rau sào thịt, cá tẩm ớt rau muống chua,..."
Chưa ngồi vào bàn ăn, Chu Bạch đã kích động miệng nói không ngừng. Ta im lặng ngồi xuống nhìn thẳng Chu Bạch, Chu Bạch đang kích động nói, ngẩn đầu thấy vậy hai tay che lại miệng, ta rời đi ánh mắt bắt đầu ăn, Chu Bạch mới thở dài ra. Trong lòng thầm mắng chính mình thật sự như Lâu ca nói ngu ngốc nói nhiều!
Hai người im lặng ăn cơm, Chu Bạch không dám ngẩn đầu. Sợ mình xem ngây người, không phải sợ bị mắng, Tô Lâu mắng hắn, hắn còn thấy thực vui vẻ. Nhưng như vậy thật mất vệ sinh, làm Lâu ca không nuốt trôi làm sao bây giờ, như vậy hắn Chu Bạch chẳng phải tội ác tày trời, bị đuổi việc làm sao bây giờ!
Tô Lâu là không biết nhà mình tiểu trợ lí mỗi ngày nhiều lo sợ như vậy. Ăn xong cơm, liền ở trợ lí lấy can đảm lại nói một lần hôm nay phải đi thảm đỏ đóng cửa đi vào phòng tắm rửa, mặc sơ mi, quần tây khoắc thêm một áo khoắc đen, đeo kính vào. Đi ra lại xem ngây người trợ lí!...
Bên người trợ lí lại nhị không được một trận lải nhải cầu vồng thí, ra cửa tới khi đi vào thang máy lúc Chu Bạch mới ngậm miệng.
Trong thang máy đứng hai người sau khi thấy Tô Lâu đều xem ngây ngốc! Chu Bạch nhíu mày, lạnh lùng quét hai người liếc mắt, sửa sửa tay áo.
Chu Bạch là ta trợ lí năm nay 23 tuổi. Thân hình cao lớn thon dài, có dị năng lực lượng hình, đai đen Q cấp. Hai người kích động cũng không dám xin chữ kí hay làm gì,...
Từ lầu 12 đi xuống rất nhanh, mà ở giữa trừng cũng có mấy người đi vào, đều là xem ngây người, ngốc đứng một bên, tay chân cứng đờ! Xuống tầng một, cửa mở. Đám người đi ra, ta không chút nào để ý nhấc chân đi ra. Ngang qua bốn người đi tiến vào, mấy người gặp thoáng qua! Mấy người này tố chất còn rất tốt, chỉ là mắt sáng lên thuần túy thưởng thức nhìn.
Chu Bạch theo sau nhíu mày chú ý một chúng xung quanh người làm việc, nhưng ánh mắt đều làm như vô ý nhìn lại. Sau đó xem ngây người nhà hắn Lâu ca.
Mặc kệ đằng sau thế nào, cùng Chủ Bạch có suy nghĩ gì, ta cũng không để ý, ta dừng bước, quay đầu lại. Lại cùng cửa thang máy đang đóng vào cùng người ánh mắt va chạm, Tô Lâu đeo kính đen không ai biết trong đó cảm xúc. Nhưng hắn nở nụ cười, thật là làm bên cạnh Chu Bạch cảm giác được Tô Lâu sung sướиɠ!
Chu Bạch ở ngoài rất mau bình tĩnh, nhìn xung quanh mọi người ánh mắt nóng rực. Cau mày, may mắn sau khi thang máy đóng, Tô Lâu liền thu hồi nụ cười. Chân dài bước đi!
"Lâu ca, xe ở ngoài đợi." Chu Bạch vội nhắc nhở.
Ta đi ra cửa, phía sau nhất thời vang lên một trận ầm ý.
"Aaaaaaa, muốn chết! Muốn chết, Tô Lệ cười phải không???? Áaaaa!"
"Tô Lệ là nhìn ta đi, phải không? Ha ha haaa!!!"
...
Phía sau một trận hỗn loạn, bên ngoài lại khác cảnh tượng. Chúng người qua đường chỉ đứng im nhìn, bên ngoài có xe đang đợi. Vây quanh mấy vệ sĩ áo đen!
Ta đi vào xe cũng không để ý phía sau. Chu Bạch lại nhìn lại, ánh mắt thâm trầm! Mở cửa ngồi vào ghế sau!
Xe rất nhanh lái đi, trong xe người lái xe là một đại thúc khoảng 30 tuổi rất đẹp trai ngậm kẹo mυ"ŧ, Ta hơi im lặng, nheo khắn giấy kéo ra kẹo mυ"ŧ vứt vào một bên thùng rác.
Tạ Lan không giận còn đắc ý cười, Chu Bạch hừ lạnh liếc mắt xem thường.
"23 phút tới nơi." Tạ Lan mở miệng nói.
"Ừ!" Ta nhàn nhạt đáp, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt không tiêu cự, trong đầu đang nghĩ về lúc nãy người kia, ý vị không rõ mỉm cười!
Tạ Lan hít sâu, quay đầu. Nhìn thẳng không dám nhìn lại!