Nói chuyện một lúc mọi người liền vào phòng ăn, với một bàn ăn thịnh soạn thì ai nấy đều vui vẻ. Đã lâu lắm rồi An gia mới có những tiếng cười rôm rả thế này, từ trên xuống dưới ai ai cũng vui mừng.
Bữa cơm ấm áp tưởng chừng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa nhưng bây giờ đã thành hiện thực, tất cả đều là sự thật, không phải mơ.
...
Tối đến, Lục Lam nằm yên trong lòng An Niên, cô ngoan ngoãn dựa vào người anh, chốc chốc môi lại mỉm cười.
An Niên ôm lấy cô, anh dùng tay siết chặt lấy tay cô như muốn hòa tan cùng với cô. Đã lâu lắm rồi anh mới có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc này, anh chỉ muốn được mãi mãi như thế này, yên bình cùng cô sống những ngày ấm áp, vậy là đủ rồi.
"Lam, xin lỗi em..."
"Anh không cần xin lỗi, em có thể hiểu hết."
"Có một người vợ như em thật tốt, cảm ơn em, Lam."
An Niên biết tất cả chỉ hoàn toàn là sự cố nhưng anh cảm thấy chính bản thân mình có lỗi là sự thật. Lỗi lớn nhất của cuộc đời anh chính là không nhớ ra cô, không nhớ ra người mà anh yêu thương nhất.
Lục Lam vẫn như vậy, cô ôn nhu, dịu dàng, chu đáo và rất thông minh. Cả đời này điều mà anh không bao giờ hối tiếc chính là lấy được cô.
Anh nhất định sẽ không buông tay cô ra nữa, dù sau này có gặp muôn nghìn cách trở thì anh vẫn sẽ giữ chặt lấy tay cô, bảo vệ cô thật tốt.
"Anh đã về vậy hãy tiếp tục điều hành An thị, em giúp anh bốn năm qua cũng đã là quá đủ rồi." Lục Lam nhẹ nhàng cất tiếng.
"Được. Có anh, anh sẽ không khiến em phải cực khổ nữa."
Quản lý một tập đoàn lớn không hề đơn giản, An Niên có thể hiểu rất rõ về vấn đề này. Anh đã từng vì những tệp hồ sơ dày cộp mà thức tới sáng, anh đã từng vì những dự án và những kế hoạch đề ra mà đã đau đầu mất ngủ. Và anh biết Lục Lam đã phải chịu những việc ấy rất nhiều lần, nghĩ đến thôi mà anh đã cảm thấy vô cùng xót xa, nếu được chứng kiến những cảnh đó thì lòng anh chắc chắn sẽ càng đau hơn.
Anh sẽ không khiến cô phải lo lắng hay suy nghĩ nhiều nữa, nhất định!
Lục Lam bỗng ngước nhìn An Niên nói :
"Niên, hình như em vẫn chưa tha thứ cho anh."
"Bà xã đại nhân, em hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà anh đã phạm phải có được không, anh hứa sẽ không bao giờ khiến em buồn nữa." An Niên rất hiểu ý Lục Lam, cô là đang cố tình nhắc lại chuyện cũ đây mà. Năm đó anh đã nói rất nhiều lời xin lỗi với cô rồi, hiện tại nói thêm cũng chẳng sao.
Lục Lam bỗng nhiên bật cười, cô gật đàu trong niềm hạnh phúc : "Được, em tha thứ cho anh. Anh nhất định sẽ không được nuốt lời đấy!"
An Niên hôn nhẹ lên trán cô một cái liền lấy từ người ra một thứ gì đó, anh đưa bàn tay đang nắm chặt trước mặt cô, hỏi : "Em đoán xem là thứ gì?"
Ngay trong đầu cô đã có đáp án : "Chẳng lẽ, là..."
"Đúng vậy." An Niên thả lỏng tay, sợi dây chuyền nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, đây chính là sợi dây chuyền mà năm đó anh đã đi tìm, cũng vì nó mà anh và cô mới xa nhau tận bốn năm.
"Em rất vui vì anh đã tìm được dây chuyền, nhưng nếu thời gian quay trở lại em thà không để cho anh đi tìm nó." Đây là những câu nói thật lòng từ miệng của Lục Lam, cô và anh đã chịu quá nhiều sự xa cách trong suốt bốn năm. Cô luôn cho rằng anh đã chết và luôn sống trong đau khổ, tất cả cũng vì do cô quá bất cẩn làm mất dây chuyền.
"Không, anh vẫn sẽ đi tìm sợi dây chuyền dù thời gian có quay lại bao nhiêu lần nữa."
An Niên kiên định đến nỗi cô phải ngạc nhiên : "Anh muốn xa cách em đến vậy sao?"
"Không. Nếu như năm đó anh không đi tìm dây chuyền mà đưa em về thì chắc chắn chúng ta sẽ khó bảo toàn tính mạng vì chiếc xe đã bị cắt đứt thắng. Để em mạo hiểm thà để anh đi vào đường chết thì hơn."
"Niên..." Lục Lam thật sự cảm động bởi những lời nói của An Niên, hóa ra anh yêu cô nhiều như vậy...
An Niên mỉm cười, anh cất giọng trầm ấm hỏi : "Anh có thể hôn em không?"
Lục Lam nhìn anh chăm chú, cô không đáp lời anh mà lại nghiêng người về phía trước và nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn ấm áp.
An Niên biết cô đã đồng ý nên liền nhanh chóng từ bị động hóa chủ động, anh ôm chặt lấy cô, hôn cô thắm thiết. Nụ hôn dần cháy bổng hơn, An Niên đẩy nhẹ cô ngã xuống giường sau đó lại tiếp tục hôn lên người cô. Lục Lam dùng hai tay ôm chặt cổ anh, trên môi vẫn luôn giữ nụ cười rạng rỡ.
Ngoài trời, tuyết lại bắt đầu rơi. Những hạt tuyết li ti rơi xuống đất tạo nên một khung trời trắng xóa. Đâu đó lại là một nét thơ mộng đến choáng ngợp...
...
Việc đầu tiên sau khi trở về đó chính là việc An Niên cùng với Lục Lam đưa Kỳ Âm đến trường. An Niên muốn cho mọi người biết rằng Kỳ Âm vẫn còn có ba và hơn thế nữa ba của cô bé là một người tài giỏi và đặc biệt.
Cô bé rất vui, rất háo hức khi được cả ba và mẹ cùng đưa cô bé đến trường, đã nhiều lần cô bé bật cười thành tiếng vì chuyện này.
"Có ba và có cả mẹ, thật tốt quá!"
"Kỳ Âm ngoan, mỗi ngày ba và mẹ sẽ đều đưa con đến lớp, con có muốn không?" An Niên rất muốn bù đắp cho cô bé và đây là việc làm bù đắp đầu tiên.
"Muốn ạ!" Cô bé càng hào hứng hơn, miệng cứ huyên thuyên không ngớt.
Sự xuất hiện của An Niên không chỉ khiến các bậc phụ huynh và học sinh mà còn cả giáo viên cũng ngỡ ngàng. Ai cũng đều nhận ra anh, An Niên trong truyền thuyết là đây. Anh... đã sống lại?
An Niên không giải thích với ai, anh chỉ nói vài tiếng với giáo viên chủ nhiệm của Kỳ Âm : "Tôi là ba của Kỳ Âm, tôi muốn nói lời cảm ơn cô vì đã chăm sóc Kỳ Âm trong thời gian qua, cảm ơn cô."
"Việc... việc nên làm thôi mà." Cô giáo ấp úng, đây là An Niên thật đấy ư ?
Kỳ Âm cực kỳ sung sướиɠ, cô bé muốn xem ai còn có thể nói cô bé là đứa trẻ không có ba, lúc đó cô bé sẽ cho người bạn đó một bài học!
Việc thứ nhất hoàn thành đã xong, kế tiếp là đến việc thứ hai. Vấn đề thứ hai cần giải quyết đó chính là An Niên phải đến An thị, anh muốn mở họp báo để nói rõ tất cả mọi chuyện sau đó sẽ lấy lại quyền điều hành An thị từ Lục Lam.
An Niên trở về đã làm dư luận nổi lên một làn sóng khủng khϊếp, các đài truyền thông nhanh chóng bắt tin tức, những bài báo cũng tức tối được đăng lên. Các phóng viên dù không được mời cũng gan dạ đến An thị tìm hiểu thêm thông tin mới. Tất cả như đang ào ập đến với An Niên.
Dư luận như nổ tung.
Sau khi tổ chức họp báo giải thích xong tất cả An Niên liền nắm tay Lục Lam rời đi. Người người kéo đến khiến anh không thể nào thuận lợi đi đến bên xe của mình, những câu hỏi cứ đặt ra liên tục khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Bảo vệ muốn giải tán đám phóng viên này nhưng họ ngày một kéo đến nhiều hơn, có những người chen lấn đã vô tình đẩy Lục Lam một cái, An Niên nhanh chóng đỡ lấy cô.
Anh vốn dĩ đã khó chịu mà có người còn đẩy vợ anh, thật đáng chết mà!
"Người nào dám nói thêm một câu nào nữa thì đừng trách tôi vô tình!"
Trạng thái ồn ào của bọn phóng viên nhanh chóng bị tan vỡ, họ bỗng trở nên im bặt, đôi môi thật sự không dám hé dù là nửa lời.
Có người cho rằng đây là An Niên giả mạo nhưng khi nghe được giọng điệu này của anh thì họ chắc chắn rằng anh chính là An Niên, anh vẫn còn sống.
Bọn phóng viên rất có ý thức bởi cái nhìn lạnh thấu xương của An Niên, họ nhanh chóng lùi ra sau nhường đường cho anh và Lục Lam.
An Niên nắm tay cô đi thẳng về phía xe của mình, đưa cô lên xe sau đó liền nhanh chóng nhấn ga rời đi. Đến khi xe anh khuất hẳn thì bọn phóng viên mới hoàn hồn, đây quả thật là một điều không thể ngờ tới đối với bọn họ.