Rất nhanh, tôi đã hiểu vì sao.
Ngày hôm sau tôi đến công ty nộp đơn xin nghỉ việc. Vì đã có sự chấp thuận đặc biệt của Chủ tịch nên tôi có thể rời đi ngay trong ngày mà không cần chờ một tháng theo quy định.
Thu dọn đồ đạc ở công ty xong, tôi về ngôi nhà anh đã cho.
Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, tôi nhận được một số tiền lớn. Tôi tự giễu nghĩ, anh vẫn khá hài lòng với tôi, ít nhất số tiền cho tôi hào phóng hơn những cô gái kia.
Đột nhiên tôi không biết phải làm gì, tương lai mờ mịt.
Tôi lấy điện thoại ra lướt xem tin tức, tôi nhìn thấy tin anh sắp kết hôn.
Nhà gái môn đăng hộ đối với anh. Cô ấy là thiên kim của một tập đoàn có chuỗi siêu thị nổi tiếng cả nước. Cô tốt nghiệp một trường danh tiếng, vô cùng xinh đẹp. Ngay cả tôi cũng phải thừa nhận, họ rất xứng đôi.
Trên mạng tràn ngập ảnh họ nắm tay nhau, trên môi anh nở nụ cười nhẹ. Có thể thấy anh hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Trong phần bình luận, có người chúc mừng, có người khóc lóc vì “mất chồng”, có người ghen tị bảo cô ấy từng phẫu thuật thẩm mỹ.
Tôi cười, đặt điện thoại xuống.
Bất kể thế nào, trong lòng tôi vẫn chúc phúc cho anh, dù sao anh cũng từng giúp đỡ tôi rất nhiều, trước giờ cũng không gây khó dễ cho tôi. Chẳng qua tôi đã từng không biết lượng sức mình mà yêu anh, anh không đáp lại tôi cũng là lẽ thường.
Bây giờ nghĩ lại, 5 năm ở bên anh dường như chỉ là một giấc mơ dài.
Một giấc mộng viển vông, đôi khi tôi hoài nghi, mình thực sự từng ở bên người chồng quốc dân này sao?
Tỉnh mộng, tôi cũng nên quay về thực tế, cuộc sống luôn phải tiếp diễn.
Tôi bán ngôi nhà anh cho, mua một biệt thự ở ngoại ô.
Tôi biến khoảng sân phía sau thành từng ô trồng rau, bắt đầu trồng trọt, quay video lại.
Tương lai tôi dự định làm kênh truyền thông, ghi lại quá trình trồng rau, nấu ăn của mình. Cứ từ từ thực hiện, cho dù không nổi tiếng, không kiếm được tiền cũng không sao, dù gì tạm thời tôi không thiếu tiền, tôi có thời gian để làm những việc này.
Cố Vân Châu nói giới thiệu tôi đến công ty của anh bạn nhưng tôi không muốn đi, nếu đã tách ra thì hoàn toàn thoát khỏi vòng quan hệ của anh, sau này không liên quan gì đến nhau nữa.
Tôi cho rằng đời này tôi và Cố Vân Châu sẽ không gặp lại.
Nhưng không lâu sau đó, anh xuất hiện trước mặt tôi.
Bây giờ nghĩ lại những lời anh nói, tôi vẫn còn nhớ cảm giác hoang mang lúc đó.
Anh nói vị hôn thê của anh biết sự tồn tại của tôi, tuy rằng chúng tôi đã tách ra nhưng cô ấy không yên tâm. Cô ấy yêu cầu nói tôi phải kết hôn trước thì cô ấy mới bằng lòng kết hôn.
Anh nói với tôi, muốn tôi kết hôn trong vòng một tháng.
Yêu cầu này của anh thực sự vô lý, rất quá đáng.
Nhưng tôi cũng không tức giận mà hỏi anh, có phải sau khi tôi kết hôn thì không còn nợ gì anh, chúng tôi có thể xóa bỏ tất cả mọi thứ.
Mấy năm nay vì bà nội nằm viện nên tôi vẫn nợ Cố Vân Châu. Nhưng mọi phương diện tôi đều kém xa anh, không thể làm gì giúp anh. Đôi khi tôi nghĩ, nếu có thể giống như phim truyền hình, có chiếc xe đột ngột lao đến, tôi có thể đẩy anh ra, lấy thân mình chắn lại, trả cho anh những gì tôi đã nợ anh bằng khả năng của mình.
Cảm giác mắc nợ người khác không thể trả được rất khó chịu. Tôi nghĩ, cuối cùng bây giờ đã có cơ hội trả ơn cho anh.
Dù gì hôn nhân là chuyện cả đời, tôi có thể hy sinh cuộc hôn nhân của mình là sự trả giá rất lớn.
Cố Vân Châu nói, anh đã lựa chọn được người để tôi kết hôn. Người kia từng có quan hệ với anh, nhân phẩm đáng tin. Sau một thời gian, tôi muốn ly hôn thì chắc chắn người kia sẽ không gây khó dễ.
Tôi đồng ý.