Chương 8

Ngày nọ, Cố Vân Châu bảo tôi sang tên chiếc xe cho cô bạn gái vừa chia tay của anh.

Khi quay về, tôi nhận được điện thoại của bà nội.

Kể từ sau khi bà nội được phẫu thuật, đa phần thời gian bà hôn mê, hiếm khi tỉnh táo. Tôi để lại một điện thoại di động cho bà nhưng trước giờ bà không gọi cho tôi, bởi vì đầu óc của bà đa số đều lẫn lộn, mơ hồ.

Đây là lần đầu tiên bà nội gọi điện thoại cho tôi, bà nói rất nhiều, hỏi tôi công việc hiện giờ thế nào, có phải bà nằm viện đã tốn rất nhiều tiền không, có phải bà đã làm liên lụy tôi không…

Bà nội nói lộn xộn, không có logic, lặp đi lặp lại, nhưng tôi vui đến bật khóc. Bởi vì như thế chứng tỏ đầu óc bà đã minh mẫn hơn, bệnh tình bà đang có chuyển biến tốt đẹp.

Cúp điện thoại, tôi che miệng ngồi xổm trong bãi giữ xe mà khóc.

Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một đôi chân, tôi ngẩng lên, Cố Vân Châu đứng trước mặt tôi.

Tôi hốt hoảng lau nước mắt, cung kính báo cáo với anh: “Cố tổng, xe đã được sang tên cho cô Lưu, tiền cũng đã chuyển vào tài khoản cô ấy ạ.”

“Ừ.” Anh gật đầu, rời đi.

Tối hôm đó, sau hơn 4 tháng, Cố Vân Châu lại bước vào ngôi nhà tôi đang ở.

Nhìn thấy anh bước vào nhà, tôi cố kìm nỗi ngạc nhiên, đưa dép lê cho anh như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Anh về rồi ạ.”

“Ừ.” Anh vẫn tích chữ như vàng.

Đêm hôm đó, anh cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, dày vò tôi đến gần sáng, cuối cùng ôm chặt tôi.

Chúng tôi lại ở cùng nhau, chuyện trước đó không ai đề cập đến, tiếp tục hình thức ở chung như trước. Như thể sau cuộc điện thoại đó, bốn tháng xa cách, những lúng túng, ngượng ngập trước đó không hề xảy ra.

Từ đó về sau, tôi luôn cảnh giác chính mình, không nói một lời không đúng mực.

Chúng tôi sống chung hòa hợp, đôi khi anh có ngày nghỉ sẽ dẫn tôi ra nước ngoài nghỉ dưỡng.

Có một lần tôi tắm nước suối nóng quay về phòng, nhìn thấy anh mặc áo choàng tắm nằm nghiêng trên ghế, mái tóc còn ướt nhỏ nước lăn xuống mặt, dáng vẻ điên đảo chúng sinh.

Thành thật mà nói, nếu đây là bạn trai tôi, chắc chắn tôi sẽ nhào vào lòng anh, cưỡng hôn anh. Nhưng anh không phải, tôi kìm nén cảm xúc trong lòng, cầm khăn bước từng bước qua, nhẹ nhàng lau tóc cho anh.

Ở chung một thời gian dài, tôi càng hiểu rõ hơn tính tình của anh, thật ra ở bên cạnh anh rất đơn giản, chỉ cần xem anh là đối tượng hợp tác chứ không phải người bạn trai để yêu.

Nhưng thật đáng tiếc, điều này rất khó thực hiện, ít nhất những người bạn gái của anh chưa ai làm được. Đối diện với một người đàn ông như thế này mà không động lòng, không nhập tâm thành người bạn gái thực sự quá khó khăn.

Cứ như thế, tôi ở lại bên cạnh anh thêm hai năm.

Không tính khoảng thời gian 4 tháng kia, chúng tôi đã ở bên nhau gần 5 năm.

Giờ đây tôi biết thân biết phận, không bao giờ đề cao bản thân, cảm thấy mình là gì đặc biệt với anh.

Trong thâm tâm tôi biết rất rõ, sở dĩ anh giữ tôi bên cạnh không phải vì có tình cảm gì với tôi mà là tôi ngoan ngoãn, nghe lời, không dính người, biết làm việc. Anh chỉ ngại cô gái khác phiền phức.

Tâm trí của anh chỉ tập trung vào công việc, đối với anh, bên cạnh có một người phụ nữ là đủ, là ai cũng không quan trọng.

Khi tuổi tác dần lớn lên, tôi biết, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ rời xa anh.

Nhưng tôi không ngờ ngày đó lại đến đột ngột như vậy.

Ngày hôm ấy, chúng tôi ăn tối như thường lệ, cô giúp việc rửa bát xong ra về.

Anh ngồi trên sô pha vẫy tay bảo tôi sang.

“Tôi đã sắp xếp bên bệnh viện, bà nội em vẫn luôn được sự điều trị tốt nhất, phòng bệnh kia bà vẫn tiếp tục ở lại, tất cả không thay đổi. Em yên tâm.”

Anh nói những lời này không hề có dấu hiệu báo trước, tôi ngơ ngác gật đầu.

“Căn hộ này tôi đã chuyển sang tên em, ngày mai tài khoản em sẽ nhận được một khoản tiền. Còn công việc, ngày mai em nộp đơn xin nghỉ việc, tôi có thể giới thiệu em đến công ty một người bạn của tôi. Còn yêu cầu gì khác em cứ nói, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn cho em.” Anh tiếp tục nói.

“Vâng.” Tôi cúi đầu, “Không có yêu cầu gì.”

Mối quan hệ 5 năm của chúng tôi cứ thế kết thúc.

Tôi không biết nguyên nhân, cũng không có tư cách hỏi, từ đầu đến cuối, anh là người quyết định mọi thứ giữa chúng tôi.