Có thể vì câu nói kia của Cố Vân Châu khiến tôi đắc ý mà quên mất việc giữ chừng mực, có thể là vì ba năm làm bạn anh chưa bao giờ đối xử lạnh lùng, nói năng quá mức sắc bén với tôi, cũng có thể là phụ nữ khi có được sự cưng chiều thì sẽ kiêu ngạo trong bản năng.
Năm thứ ba làm bạn với Cố Vân Châu, tôi dần thả lỏng hơn, thỉnh thoảng cũng làm nũng với anh. Nhưng tôi luôn có ý thức đúng mực, theo sự hiểu biết của tôi về anh, thì những việc đó đều nằm trong phạm vi anh có thể chấp nhận.
Chỉ một lần, có lẽ tôi hơi vượt quá giới hạn.
Ngày đó là sinh nhật 25 tuổi của tôi, tất nhiên anh không biết.
Sau khi tôi ở bên anh, anh chưa từng hỏi đến ngày sinh nhật tôi, tôi cũng không chủ động nói ra. Anh không quan tâm những thứ mang ý nghĩa nghi thức này, ngay cả anh cũng không tổ chức sinh nhật cho bản thân.
Nhưng con gái luôn có những thứ hơi màu mè một chút, ngày hôm đó tôi rất muốn anh đón sinh nhật với mình.
Buổi tối tôi nấu mấy món anh thích, thấp thỏm điện thoại cho anh.
Ba năm qua, tôi luôn ghi nhớ bổn phận của mình, ngoài công việc, tôi sẽ không gọi điện thoại cho anh vì việc cá nhân. Không một lần nào.
Lần đầu tiên tôi hỏi anh tối có về nhà không.
Anh sửng sốt một lúc, nói không về.
Nhất thời tôi không kiềm chế được, làm nũng nói anh về đi, nói tôi đã nấu mấy món ngon, muốn ăn cùng với anh. Đây là lần đầu tiên tôi đưa ra yêu cầu gì đó với anh kể từ khi chúng tôi ở bên nhau.
Tất cả những thứ anh cho tôi, bao gồm việc sắp xếp bệnh viện cho bà nội, quần áo giày dép, những món quà, luôn là anh chủ động cho, từ trước đến nay tôi chưa từng đòi hỏi điều gì.
Vừa dứt lời, tôi đã hối hận.
Bởi vì tôi nghe bên kia có tiếng cười nhạo thật nhẹ, khoảnh khắc đó như chậu nước đá tưới vào lòng, lạnh thấu tim.
Tiếng cười giễu cợt đó cùng sự im lặng ngắn ngủi phía sau là sự sỉ nhục lớn lao đối với tôi, cười mỉa mai tôi không biết lượng sức mình.
Bên kia cúp máy, tôi vòng tay ôm người, rúc vào sô pha, toàn thân run rẩy.
Hà Thanh Từ, có phải những ngày qua thoải mái quá nên mày đã quên mất mình là ai sao?
Tôi tát mình hai cái thật mạnh, hoàn toàn tỉnh táo.
Sau ngày hôm đó, Cố Vân Châu không đến nữa.
Anh không bảo tôi đi, tôi cũng không dám tự ý thay đổi chỗ ở nên vẫn ở trong căn hộ rộng lớn của anh.
Không lâu sau bên cạnh anh xuất hiện một người bạn gái, là một tiểu hoa đán* khá nổi tiếng. (Tiểu hoa đán: là danh từ chỉ chung nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh)
Trước tôi, bạn gái bên cạnh Cố Vân Châu thay đổi rất nhanh, từ sau khi tôi theo anh thì bên cạnh anh không xuất hiện người phụ nữ nào khác.
Hiện tại tôi biết, anh dùng hành động thực tế nói với tôi, tuy rằng thời gian anh ở bên tôi lâu nhưng tôi và những cô gái khác không có gì khác nhau.
Thật ra tôi đã sớm hiểu, tiếng cười giễu cợt kia của anh đã giẫm lòng tự tôn của tôi thành cát bụi. Tôi đã không dám có bất kỳ suy nghĩ mơ tưởng hão huyền nào.
Là một trợ lý đặc biệt, tôi phải giải quyết tất cả mọi thứ từ công việc đến sinh hoạt thường ngày của anh.
Ngày đó, Cố Vân Châu bảo tôi đặt cho cô Tiểu hoa đán kia một bộ váy dự tiệc sang trọng, đi theo cô ấy thử đồ. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên rồi gật đầu, nụ cười điềm tĩnh chuyên nghiệp luôn giữ trên môi, nhanh chóng hoàn thành yêu cầu công việc.
Nhìn cô gái kia kéo tay anh, thân mật ghé sát vào anh trò chuyện, tôi vẫn có thể mỉm cười với cô ấy.
Quay người, đi qua hành lang thật dài, vào trong nhà vệ sinh đứng trước gương, tôi mới nhận ra nước mắt rơi đầy mặt.
Tôi luôn tự nhận mình bình tĩnh lý trí nhưng vẫn không thể thờ ơ được. Tim đau, cảm giác đau đớn chân thật không thể nào lừa gạt bản thân.
Có thể là hiểu rõ về tương lai của chúng tôi, không dám nuôi hy vọng, vì vậy vết thương cũng nhanh chóng tự lành.
Sau đó, những người con gái bên cạnh Cố Vân Châu liên tục thay đổi, tôi mua quà cho những cô gái ấy, đặt nhà hàng để họ hẹn hò, đặt vé máy bay du lịch. Cuối cùng tôi phát hiện lòng tôi không còn gợn sóng.
Nhìn anh thân mật với những cô gái hết lần này đến lần khác, trải qua những lần dày vò dằn vặt nội tâm, tôi vẫn vượt qua, nghiến răng chờ đợi tâm lý mình lành lại.
Tôi liên tục cảnh cáo bản thân, Cố Vân Châu là ông chủ, là lãnh đạo, là ân nhân, nhưng tuyệt đối không thể là người yêu.
Đúng, tôi vẫn biết ơn anh.
Chỉ cần bà nội còn ở trong bệnh viện tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất thì anh là ân nhân của tôi.