Nhưng chính người bạc tình đó đã giữ tôi bên người thật lâu.
Năm thứ ba ở bên cạnh anh, tôi dựa vào năng lực bản thân mà được thăng chức thành trợ lý đặc biệt của anh.
Từ đó về sau, tôi không chỉ giúp anh giải quyết công việc mà còn chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của anh. Ban ngày giúp anh xử lý công việc, buổi tối ngủ với anh.
Có thể nói, xung quanh anh đều là dấu vết bóng dáng tôi.
Chúng tôi ngày đêm ở chung, sớm chiều làm bạn, tôi như hình với bóng cùng anh. Ngay cả bạn bè anh cũng bắt đầu coi trọng tôi, khi tìm anh không được sẽ điện thoại cho tôi, khi gặp riêng sẽ lịch sự gọi tôi một tiếng “chị dâu”.
Trong công việc, tôi cố gắng hết mực, giải quyết mọi thứ hoàn hảo. Bất cứ điều gì anh yêu cầu, tài liệu trình lên đều được tôi xem xét sửa chữa nhiều lần, đảm bảo không chút tì vết mới giao đến tay anh.
Trong sinh hoạt hàng ngày, tôi chăm sóc anh chu đáo, tỉ mỉ, từ ẩm thực đến ăn mặc, tôi tìm hiểu sở thích của anh, lựa chọn những thứ phù hợp, chưa từng mắc lỗi, chưa bao giờ để anh nói một câu không hài lòng.
Dần dần anh cũng có sự ỷ lại vào tôi.
Có lần anh đi công tác, đúng lúc tôi xin nghỉ phép ở bệnh viện với bà nội nên không đi theo anh.
Khoảng 2 giờ đêm ngày thứ hai của chuyến công tác, một trợ lý khác đi theo anh công tác gọi điện thoại cầu cứu tôi, nói Cố tổng đang nổi giận.
Tôi mua vé máy bay, lập tức bay suốt đêm đến đó.
Thì ra anh ta đã gửi thẳng các tài liệu do Ban tổ chức cung cấp lên Cố tổng mà không chắt lọc, chỉnh sửa, điều chỉnh theo thói quen đọc của anh. Cố tổng ném đống tài liệu kia tung tóe ra sàn, mắng người trợ lý kia tối tăm mặt mũi.
Thật ra không thể trách anh ta, từ lúc tôi đảm nhận vị trí trợ lý đặc biệt này, mỗi lần đi công tác Cố tổng đều đưa tôi theo. Mọi tài liệu khi đến tay anh đều được tôi xử lý trước, anh đã quen với việc mọi thứ trên tay đều phù hợp.
Nhưng người trợ lý này lần đầu đi công tác cùng Cố tổng, anh ta không có được sự tinh tế đó.
Sau đó, tôi tiếp nhận công việc trợ lý, Cố Vân Châu không bao giờ nổi nóng nữa.
Đêm trước khi về, Cố Vân Châu ôm tôi, cảm thán: “Xem ra sau này đi đâu cũng phải mang em theo.”
Tôi vùi vào ngực anh, khóe môi không khỏi cong lên.
Những lời này của anh là sự công nhận tuyệt vời đối với tôi. Nỗ lực của tôi không vô ích, anh cảm nhận được.