Mãi đến khi bà nội được chuyển đến bệnh viện tốt nhất ở đây, vào phòng bệnh tốt nhất, ca phẫu thuật được sắp xếp ổn thỏa tôi mới tỉnh táo lại, đi hỏi anh điều kiện kia là gì.
Lúc ấy anh ngồi trong xe, tư thế thoải mái, liếc nhìn tôi, chậm rãi lên tiếng: “Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi.”
Giọng anh trầm thấp, từ tính, giọng khẳng định, không hề có ý đùa giỡn.
Thế nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là lại cảm thấy mình bị ảo giác, choáng váng, mơ hồ, anh nói gì? Có phải tôi nghe nhầm không?
“Cố tổng, ngài… ý tôi là… ngài có thể nói lại được không? Xin lỗi, vừa rồi tôi nghe không rõ.” Tôi lắp bắp.
Không biết có phải tôi hoa mắt không mà hình như anh mỉm cười.
“Em không nghe nhầm, tôi vừa nói, em làm người tình của tôi.” Anh nói với giọng khẳng định.
Tôi sững sờ.
Thực lòng mà nói, sau khi nghe rõ, tôi không hề có cảm giác bị xúc phạm hay gì cả. Trong phim truyền hình, nam chính thừa nước đυ.c thả câu, dùng tiền để ép buộc nữ chính, nữ chính bị sỉ nhục, hận nam chính, hai người bắt đầu ngược luyến tình thâm.
Có thể do tôi không phải là nữ chính nên tôi không có cảm xúc như vậy.
Cảm giác đầu tiên của tôi khi đó là, tôi có tài cán gì?
Đây là Cố Vân Châu!
Tuổi trẻ anh tuấn, giá trị bản thân hàng tỉ, bao nhiêu phụ nữ khóc lóc kêu gào gọi anh là “chồng quốc dân".
Cố Vân Châu giúp tôi rất nhiều việc, anh là ân nhân của tôi.
Nếu không nhờ có anh, có lẽ tôi còn đang ở quê vay mượn họ hàng thân thích để có chi phí phẫu thuật cho bà nội.
Tôi vô cùng cảm kích anh.
Vì vậy anh yêu cầu tôi làm người tình của anh, tôi không có bất kỳ cảm giác tức giận gì. Ngược lại, tôi còn cảm thấy mình được lợi.
Dù sao thì chi phi phẫu thuật và điều trị sau đó là một khoản tiền rất lớn với tôi, lớn đến mức tôi không thể gánh vác, lớn đến mức có thể ép một người hai bàn tay trắng đến đường cùng.
Hơn nữa ngoại hình Cố Vân Châu quá xuất sắc, dáng người có thể so với người mẫu. Cho dù không có việc anh bỏ tiền ra giúp tôi, cho dù anh có nghèo đi chăng nữa, yêu anh vẫn là việc mà tôi cảm thấy mình trèo cao.
Vì vậy trong mối quan hệ tôi luôn xác định rõ vị trí của mình.
Đúng như anh nói ngay từ ban đầu, chỉ là người tình.
Không phải là bạn gái trong mối quan hệ bình đẳng, chỉ là người bạn tình.
Đối với điều này, tôi không có bất kỳ sự tủi thân, oán giận nào, chỉ có cảm kích.
Với kỹ thuật của những chuyên gia hàng đầu, ca phẫu thuật của bà nội rất thành công, thậm chí Cố Vân Châu còn thuê hộ lý chăm sóc riêng cho bà.
Tôi không cần nghỉ việc, có thể vừa kiếm tiền vừa chăm sóc bà.
Bệnh viện không xa nơi tôi làm việc, rất thuận tiện cho tôi đến thăm bà sau giờ làm mỗi ngày.
Một tối nọ, vừa ra khỏi bệnh viện, tôi nhận được điện thoại của Cố Vân Châu.
“Có thời gian đến đây không?” Anh hỏi.
Việc phải đến cuối cùng đã đến, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn không tránh được cảm giác hồi hộp, không thể nói rõ là cảm xúc thế nào, căng thẳng, thấp thỏm, kích động.
Tôi hít sâu một hơi, “Dạ có.”
Tôi đứng đó đợi tài xế anh đến đón.
Ngày hôm đó anh uống chút rượu, người thoang thoảng mùi rượu nhưng không gây khó chịu.
Khoảnh khắc ngã xuống giường cùng anh, toàn thân tôi run rẩy.
Anh rất nhẹ nhàng, biết đây là lần đầu tiên của tôi nên luôn vỗ về , xoa dịu cảm xúc tôi, ân cần, chu đáo.
Tôi chìm trong hơi thở anh.