Ở bãi đỗ xe, tôi thấy cô ấy ngồi xổm dưới đất khóc. Cho dù vậy, cô ấy vẫn lau nước mắt, cung kính báo cáo với tôi những việc cô ấy được giao thực hiện.
Hóa ra cô ấy khóc vì điều này.
Hóa ra để cô ấy giải quyết việc mấy cô gái kia cô ấy sẽ buồn đến vậy, còn khổ sở hơn tôi tưởng.
Hóa ra cô ấy lại giấu tôi khóc thảm thương đến vậy, có thể thấy bình thường cô ấy chịu đựng vất vả đến thế nào.
Thôi, trừng phạt đến mức này là đủ rồi. Nếu không còn thấy phiền thì cứ thuận theo ý mình.
Cách hơn 4 tháng, tôi lại bước vào nơi cô ấy ở, chúng tôi khôi phục quan hệ trước kia.
Đêm đó tôi rất điên cuồng, như người khát đã lâu ngày được uống dòng nước suối ngọt ngào. Tôi không thể kiềm chế, dày vò cô ấy hết lần này đến lần khác.
Những ngày sau đó tựa như không có gì phát sinh, mọi việc vẫn trước sau như một, công việc ăn ý, sinh hoạt hòa hợp.
Nhưng tôi nhận ra đã có khác biệt.
Cô ấy thay đổi, trở nên thận trọng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cẩn thận từ lời nói đến việc làm.
Sự biến hóa này rất nhỏ, giấu trong những chi tiết không đáng kể, nếu không lưu ý thì không thể nhận ra.
Trước đây, thỉnh thoảng cô ấy vẫn vứt áo khoác mình đã mặc lên sô pha, bây giờ tình trạng này không còn, mọi ngóc ngách trong nhà đều gọn gàng sạch sẽ.
Cô ấy thích mấy con thú bông nhỏ, trước đây cô ấy đặt mấy con trên cửa sổ phòng ngủ, không biết từ khi nào đã dẹp chúng đi.
Khẩu vị tôi thanh đạm, cô ấy thích cay. Trước đây khi cô ấy nấu ăn luôn nấu ba bốn món tôi thích, làm một món cô ấy thích; hiện giờ trên bàn ăn toàn bộ là món tôi thích, không thể thấy dáng vẻ cô ấy ăn món cay môi miệng đỏ bừng mà vui vẻ.
Tôi nhớ cô ấy thích một gameshow, nếu tối tôi vào phòng làm việc thì cô ấy ở phòng khách xem TV. Có lúc cửa phòng không đóng kín tôi có thể nghe tiếng cô ấy cười to thoải mái. Hiện tại, ngay cả TV cô ấy cũng không xem.
Thỉnh thoảng làm nũng, chơi xấu, nói đùa, hoàn toàn không còn.
Như tôi mong muốn, cô ấy trở nên lý trí, tỉnh táo hơn cả trước kia, hiểu rõ thân phận của mình. Nhưng tôi phát hiện, tôi không hài lòng, tự dưng còn thấy hơi bực bội.
Đây là do tôi tạo nên, giận mà không thể nói.
Tôi thừa nhận cảm giác của mình với cô ấy không giống những cô gái khác.
Nhưng dù tôi có thích ở bên cô ấy thế nào đi nữa thì tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới cô ấy.
Từ nhỏ đến lớn, tôi biết chính xác mình nên làm gì, nên muốn gì.
Trong vòng chúng tôi, liên hôn là quy tắc bất thành văn, tôi không kháng cự. Tuổi của tôi cũng đã đến lúc phải kết hôn. Tôi và gia đình chọn ra đối tượng để liên hôn.
Cô gái kia là con gái một gia đình có quan hệ thân thiết lâu đời với gia đình tôi, chúng tôi đã quen nhau từ khi còn bé, không ghét nhau.
Hai gia đình bắt đầu bàn bạc những vấn đề liên quan đến việc kết hôn.
Sau khi xác định, một ngày bình thường sau khi ăn tối, tôi thản nhiên đề cập chuyện kết thúc với Thanh Từ.
Đúng như tôi dự đoán, cô ấy gật đầu đồng ý, không có bất kỳ sự dây dưa nào, thậm chí không hỏi cả nguyên nhân.
Giây phút đó, tôi lại mong chờ cô ấy có thể như những người phụ nữ khác, khóc lóc níu kéo, đưa điều kiện với tôi. Nhưng cô ấy không làm gì cả, chấp nhận mọi sự sắp xếp của tôi.
Ngoại trừ việc đến làm việc trong công ty bạn tôi.
Vì tôn trọng vợ tương lai mình nên để cô ấy tiếp tục làm trợ lý đặc biệt cho tôi thì không thích hợp. Tôi nói tôi có thể giới thiệu cô ấy sang công ty bạn tôi làm việc, cô ấy không đi.
Cô ấy không tìm việc làm khác mà bắt đầu làm trong lĩnh vực tự truyền thông.
Tôi theo dõi tài khoản đó, nó khá tốt, lượng người theo dõi tăng rất nhanh.
Tôi biết, với tính cách và năng lực của cô ấy, việc gì cũng đều có thể làm rất tốt.