Bắp đùi thon dài của Thẩm Tư Cương không có ý dừng lại “Cô không cần đi, tôi sẽ cho người nấu cháo mang qua cho cô ta”
Cho nên… Thẩm tổng, rốt cuộc ngài có ý tứ gì? Sắc mặt Tô Mộng cổ quái nhìn bóng lưng Thẩm Tư Cương biến mất ở khúc quanh.
…
Dưới lầu Giải trí Đông Hoàng, Thẩm Tư Cương lên xe, gọi một cuộc điện thoại “Bạch Dục Hành, cậu giúp tôi đi
một chuyến, mua chút cháo thanh đạm, đưa đến bệnh viện nhân dân số 1 phòng bệnh 7012”
“Éc… Ai bị bệnh?”
“Đừng hỏi nhiều nữa mua đồ tới là được rồi” đột nhiên vang lên gì đó, Thẩm Tư Cương phân phó cho người trong điện thoại “Nửa giờ nữa đưa đến”
“Đệt!! Tôi là siêu nhân à? Bay đến hay sao?” Nửa giờ, Thẩm Tư Cương nói ra khiến Bạch Dục Hành thiếu chút nữa nổi khùng. Còn muốn cùng Thẩm Tư Cương than phiền trong điện thoại, đối phương đã không chút lưu tình mà cúp điện thoại.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Bạch Dục Hành tuỳ tiện khoác lên quần áo, chạy như bay xuống lầu.
Một bên xuống lầu, một bên gọi điện cho
“…Đúng, chính là những thứ này, một chút sau tôi đến lấy. Nhanh chút” Nói một tràng xong cúp điện thoại, trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà Thẩm Tư Cương ra hỏi thăm một lần.
Rốt cuộc là ai bị bệnh? Còn phải khiến Thẩm Tư Cương hưng sư động chúng*.
[HƯNG SƯ ĐỘNG CHÚNG 兴师动众: ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực (thường mang nghĩa xấu)]
Năm đó Hạ Viên Miên bị bệnh, cũng không thấy Trâm Tư Cương gấp rút như vậy.
..
Thẩm Tư Cương đi vào trong phòng bệnh của Giản Đường, đối với phòng đơn Tô Mộng chọn, trong lòng gật đầu một cái… Tô Mộng làm tốt lắm.
Trời mới biết Tô Mộng không phải vì Thẩm Tư Cương mới chọn cho Giản Đường phòng bệnh này.
Bắp đùi thon dài bước đến gần giường bệnh của Giản Đường, người đàn ông ngắm nhìn người phụ nữ đang nằm, trong tròng mắt đen phức tạp, nhưng ngay cả bản thân cũng không hề phát hiện.
Thẩm Tư Cương chưa bao giờ nghĩ tới, một người trải qua ba năm sẽ thay đổi nhiều như vậy.
Năm đó gương mặt xinh xắn tinh xảo giờ trở nên có chút không nhận ra, làn da ảm đạm mất đi màu sắc, nhìn kĩ còn có thể thấy được ngũ quan Giản gia Giản tiểu thư năm đó, nhưng rốt cuộc cũng không phải giống như ngày xưa nữa.
Mắt sưng vù, lông mày rối loạn, cánh môi khô khốc, da trở nên sần sùi… Chỉ ba năm mà thôi!
Lúc này, người trên giường bệnh khẽ động, lật người một cái, tóc trên trán bị tuột xuống lộ ra vết sẹo đáng sợ được che giấu.
Ánh mắt Thẩm Tư Cương trong nháy mắt sắc nhọn, chân mày nheo lại nhìn vết sẹo chướng mắt kia rất lâu, không nhịn được vươn tay, vừa mới đυ.ng vết sẹo trên trán của Giản Đường, người phụ nữ trên giường bệnh lập tức tỉnh dậy.
Nháy mắt liền hoảng sợ né tránh cái tay kia!
Hắn tại sao tới đây? Hắn lại muốn làm gì!
Sắc mặt Thẩm Tư Cương không tốt lắm.
Trốn hắn?
Tựa hồ không tin, Thẩm Tư Cương lần nữa đưa tay về phía Giản Đường.. Giản Đường gần như theo bản năng kéo chăn lên, rúc đầu vào trong chăn.
Thẩm Tư Cương lửa giận bốc cao ba trượng nhìn người phụ nữ cả người rúc trong chăn, sắc mặt lạnh như băng doạ người! - 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Yêu Suốt Đời
- Chương 42