CHƯƠNG 50
“A!”
Bỗng nhiên, trên đầu lưỡi tràn ra một tia ngai ngái. Lâm Thế Kiệt lập tức mở mắt ra, con ngươi đen sắc lại.
Giản Nghệ Hân bị anh dọa, bờ môi run run: “Anh… anh hạ lưu!”
Thấy cô vợ nhỏ tức giận thật rồi, lúc này Lâm Thế Kiệt mới khó khăn buông tha cô. Đương nhiên cũng vì suy nghĩ tới sức khỏe hiện tại của cô, cho dù muốn sinh hoạt vợ chồng thì cũng không phải bây giờ.
“Được rồi, đừng làm loạn, ngoan ngoãn ngủ đi. Anh không có hứng thú với người bị bệnh.”
Lâm Thế Kiệt nói xong thì tắt đèn ngủ.
Giản Nghệ Hân: “?”
Rõ ràng là Lâm Thế Kiệt bắt nạt cô, sao lại bảo cô đừng làm loạn chứ?
Dù muốn cãi lại nhưng nghĩ tới bản thân quả thật đánh không lại anh, nếu thật sự ép người đàn ông có ham muốn cực mạnh này quá mức, anh sẽ làm ra những chuyện khiến Giản Nghệ Hân than trời trách đất.
Thế là Giản Nghệ Hân ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Ban ngày bị giày vò rã rời nên chẳng mấy chốc cô đã ngủ thϊếp đi.
Nghe hơi thở đều đều của cô gái nhỏ nằm bên cạnh, Lâm Thế Kiệt hít một hơi thật sâu, lặng lẽ rời khỏi giường đi tắm nước lạnh để giảm bớt cơn nóng trong người, sau đó trở lại giường nằm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Giản Nghệ Hân và Lâm Thế Kiệt liền rời đi, bỏ luôn bữa ăn sáng.
Trước khi rời đi, Ân Khiết còn giả vờ đưa rất nhiều thuốc bổ và thực phẩm dinh dưỡng cho Giản Nghệ Hân dưới sự giám sát của Lâm Chúc Khanh.
Giản Nghệ Hân cười hớn hở nhận hết.
Trên đường trở về, Lâm Thế Kiệt lái chiếc Land Rover màu đen bình thường, liếc nhìn Giản Nghệ Hân cười thoải mái bên cạnh nói: “Về nhà vui vậy sao?”
“Làm gì có! Đến nhà anh như lạc vào hoàng cung. Đã lắm quy tắc lại còn có một đám cha chú cứ nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi chẳng dám thở mạnh, khó chịu muốn chết!”
“Tôi thấy em thoải mái lắm mà.”
Giản Nghệ Hân nguýt anh nhưng tâm tâm trạng cô rất vui, cho nên cũng không muốn chắp nhặt với anh.
Chiếc xe lướt như êm trên đường, có lẽ tối qua bị giày vò quá sức nên chẳng mấy chốc Giản Nghệ Hân lại ngủ thϊếp đi.
Mùa xuân muôn hoa đua nở, tiếng chim ca ríu rít khắp nơi.
Lâm Thế Kiệt đậu xe trước cổng biệt thự, muốn nhắc Lâm Nghệ Hân xuống xe nhưng không ngờ cô lại ngủ nữa rồi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn vương ý cười. Hàng mi dài phủ bóng lên mi mắt, sóng mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng đỏ mọng dịu dàng …
“Ừm… Đến rồi à?”
Giản Nghệ Hân bỗng mở mắt ra, Lâm Thế Kiệt không dời tầm mắt, cứ nhìn chăm chăm cô. Giản Nghệ Hân hồi hồn, thì phát hiện được tầm mắt nóng bỏng của Lâm Thế Kiệt đang nhìn mình, cô hơi mất tự nhiên.
“Bộ trên mặt tôi có dính gì à? Sao anh cứ nhìn tôi hoài vậy?”
“Giản Nghệ Hân, rốt cuộc trong đầu cô chứa gì vậy?”