Đôi mắt xinh đẹp của Giản Nghệ Hân khẽ mở, cô nhìn người đàn ông trước mặt, không ngờ rượu còn có cả công dụng này cơ đấy, anh chàng này đẹp trai quá đi.
Mắt mũi miệng sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm, gương mặt lạnh lùng khiến người ta không dám chạm vào, lớn ngần này mà cô chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy!
Giản Nghệ Hân nghĩ dù sao mình cũng sắp chết, thôi thì trước khi chết cứ nếm thử mùi vị này xem sao, không uổng hai mươi năm sống trên cõi đời này.
Cô ngồi dậy, ôm lấy thắt lưng người đàn ông, rồi cười giả lả với anh ta. “Muốn biết mặt bằng ngọc của tôi ở đâu ra à? Vậy trước tiên anh phải làm quân tử...”
Người đàn ông nhíu mày, mất kiên nhẫn đẩy cô ra.
Giản Nghệ Hân nắm lấy cà vạt của anh kéo mạnh, hai người cùng nhau ngã xuống giường.