Chương 7

Thẩm Dịch nhìn vầng sáng trong mắt hắn, Lâm Hoài vỗ nhẹ vào găng tay, phát ra âm thanh buồn bã.

"Không biết tại sao, thật ra từ nhỏ đã có rất nhiều cô gái thổ lộ với em, nhưng em đều không có cảm giác gì, chắc chân ái của em là học hành rồi." Lâm Hoài cười khẽ một tiếng, sau đó bước một bước, tiếp tục đi về phía trước.

"Đàn anh thì sao? Người theo đuổi đàn anh cũng rất nhiều, đàn anh chưa rung động với ai sao?"

Thẩm Dịch khẽ lắc đầu, nghĩ đến mảng đỏ lúc sáng lúc tối trên sân thượng.

Lần này Lâm Hoài không đi theo đến tận ký túc xá của Thẩm Dịch, hắn đến ký túc xá của mình liền nói tạm biệt với Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch chậm rãi đi, nhìn chằm chằm găng tay trên tay mình, hơi ngẩn người, bóng tối xung quanh bị ánh sáng đèn đường xua tan.

Anh thong thả cời găng tay màu đen ra, niết trong tay thưởng thức một hồi, sau đó áp sát vào mũi rồi hít một hơi thật sâu. Dưới ánh đèn màu cam nhạt, lộ ra một nụ cười.

**

Lâm Hoài nằm trên giường, trong tay là bút của Thẩm Dịch. 3 giờ sáng, bạn cùng phòng thức đêm chơi game đã tắt máy đi ngủ, Lâm Hoài vẫn còn thức.

Trong đầu hắn đều là Thẩm Dịch, Thẩm Dịch nhìn thẳng hắn trên bàn cơm, Thẩm Dịch dạy hắn giải đề, Thẩm Dịch trộn nước sốt.

Thẩm Dịch lơ đãng lộ ra cần cố trắng như tuyết, gương mặt từ từ ửng hồng khi chơi game, đôi môi khi ăn hơi hé mở, bờ môi dính chút nước trà, đôi tay khớp xương rõ ràng khi đeo găng.

Lâm Hoài hơi lo lắng, hắn không biết tại sao mình lại như thế này, hắn chỉ biết hắn muốn thân cận với đàn anh, muốn độc chiếm tầm mắt của anh, thậm chí bút của anh, cốc nước anh từng uống hắn đều muốn giấu đi.

Chuyện này không hợp lý.

**

Ngô Viên Diêu vẫn là người dậy sớm nhất phòng 409, vì cậu muốn đi tập Thái Cực Quyền, đây là truyền thống nhà cậu, khi ở nhà mỗi thành viên trong gia đình đều phải dậy sớm đi đánh Thái Cực, cháu trai mới năm tuổi của cậu cũng phải bưng khuôn mặt nhỏ mệt rã rời ngồi nhìn mọi người tập Thái Cực Quyền trong sân nhà.

Cậu hất tay về phía trước, xõa tóc ngồi dậy, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Lâm Hoài cầm cơm sáng đi vào từ ngoài cửa, quay ra nhìn đồng hồ: 5h59.

"Anh Lâm, sao dậy sớm thế?" Ngô Viên Diêu thấp giọng hỏi.

"Mơ thấy tận thế, lúc chạy quá chậm mới phát hiện mình bị bắt ăn thịt, sau khi tỉnh lại liền đi tập chạy." Lâm Hoài mặt không đổi sắc mà nói dối.

Ngô Viên Diêu giơ ngón tay cái, đỉnh đếi.

Lâm Hoài ném túi đồ ăn sáng vào thùng rác, sau đó cầm một đống quần áo đi ra phòng tắm công cộng.

Ngô Viên Diêu tự hỏi, trong ký túc xá không phải cũng có phòng tắm sao, chắc chắn là vì anh Lâm sợ ồn đến giấc ngủ của bọn mập mạp, Lâm ca sao lại tốt như vậy! Không hổ là hotboy của hội học sinh! Ngô Viên Diêu gật gật đầu, sau đó tay chân nhẹ nhàng thay ra đồ, ra ngoài đánh Thái Cực.