Chương 5

Khi đó cảm thấy còn rất dễ kiếm, tuổi trẻ không biết đã bị đẩy vào hố lửa, không hiểu vào xã.

Sau này, hàng năm xã đoàn chiêu mộ thành viên mới, anh phải làm ma-nơ-canh sống cho người khác xem, muốn không kiếm tiền này cũng không được,

Quả thực là lầm giao hại bạn.

Tôn Uẩn Hoa thuận thế đánh giá một chút. “Không sai nha, chính muội.”

Chân dài, eo thon, tóc đuôi ngựa, mắt to, tươi cười ngọt ngào, mười phần tú lệ tiếu giai nhân a, anh thế nào nhắc tới liền nghiến răng nghiến lợi?

“Chính cái quỷ, cô ta là hủ nữ cấp độ nguyên lão.” Lại chính anh đều nhượng bộ lui binh.

Anh vĩnh viễn không quên được, tâm trạng khϊếp sợ trong lúc vô tình thấy tạp san hàng tuần của xã, nhận ra chính mình hóa thân thành nhân vật chính trong bức vẽ, phát ra da^ʍ tiếng cùng Hệ hội trưởng cút sàn đan, hại anh sau này nhìn thấy Hệ hội trưởng, liền cảm thấy cả người không thích hợp.

Chỉ cần nghĩ đến chính mình suốt ngày bị ý da^ʍ, ảo tưởng mặt sau của anh bị nam nhân dùng như thế nào, anh sung sướиɠ được mới có quỷ.

“…”

Lúc mới đến nghe được tiểu nữ sinh khe khẽ nói nhỏ, không cẩn thận bắt giữ vài câu “Thật gầy nha”, khi đó vẻ mặt cô còn dấu chấm hỏi, Thẩm Vân Phái là thuộc loại cao gầy nhã nhặn không tệ, nhưng có tất yếu kí©ɧ ŧìиɧ phấn khởi như thế không?

Hiện tại cô đã hiểu, này “Thụ” không phải “Gầy”.

Khó trách anh tận lực thô lỗ, đoạn tuyệt nhóm hủ nữ đối với “Cực phẩm ôn nhuận thụ” vô biên vô hạn mơ màng, bất quá xem tình hình này, giống như không có tác dụng gì.

Cô mím môi, cực lực nhẫn cười. Nghĩ rằng, nếu nói cho Thẩm Vân Phái, không biết anh có thể hay không bạo phát?

“Nguyên lai là ở xô-fa, bồi cười bán mặt a?” Thấy anh một mặt u oán, không nhịn được muốn chế nhạo hai câu. “Ngoan, chị trả gấp đôi cho cưng, muốn đi theo chị không?”

“Tôi đi theo cô.” Ngón tay kéo lấy cổ tay áo cô, một chút giãy dụa đều không có khuynh dựa vào mà đến.

Tôn Uẩn Hoa hướng nữ xã trưởng cố gắng “Kiếm khách” liếc mắt một cái. “Vậy bên này?”

“Mặc kệ cô ta!”

Trước kia thế nào không phát hiện, người này tính chất trung khuyển đặc biệt sâu, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay, anh sẽ nhu thuận mà chạy tới, một bộ dạng chân trời góc biển đều theo cô.

Tôn Uẩn Hoa trái tim ê ẩm mềm yếu, dập dờn sóng triều mềm mại không biết tên, so với nước còn mềm.

“Nói đùa a.” Ôn nhu mà vỗ về chơi đùa tóc anh, cười nói: “Nói muốn nấu một bàn đồ ăn cho cậu, tôi đi trước mua đồ ăn, chuẩn bị bữa tối. Cậu từ từ đến, nơi này hết bận lại tới tìm tôi.”

“Tôi có vẻ muốn đi theo cô.” Anh khẽ nói, không quá tình nguyện nới tay, nhìn theo cô đi rất xa rất xa, mới không nỡ mà thu hồi ánh mắt.

Tiểu học đệ thiếu đầu óc bỗng nhiên biến thông minh, thấy anh cảm xúc tụt dốc tựa hồ tăng trở lại, thong thả chuyển đến bên cạnh anh, không phải thực khẳng định hỏi: “Vừa rồi có phải có người vụиɠ ŧяộʍ phóng tránh?”

Tuy rằng tuổi dường như có chút không quá trẻ, nhưng kia rõ ràng chính là một quả đạn loang loáng, hắn hiện tại ánh mắt còn có chút hoa hoa không mở ra được.

Thẩm Vân Phái như có như không hừ một tiếng, nhặt lại sách giáo khoa tiếp tục xem.

Cư nhiên… Không phủ nhận?!

Tiểu học đệ hung hăng kinh động, giật mình nhận ra học trưởng này của bọn họ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, thanh cao đến có thể phát thánh quang, nguyên lai không phải không gần nữ sắc, mà là đã bị mỹ nữ chinh phục?!

Lúc Thẩm Vân Phái đến, cô còn ở phòng bếp bận rộn.

“Nhanh như vậy? Tôi còn chưa chuẩn bị tốt nha.” Anh đến nhanh hơn cô dự tính rất nhiều.

“Không sao, cô từ từ làm.” Anh da mặt mỏng, ngượng ngùng thừa nhận chính mình khẩn cấp.

Nhưng là ở trong mong muốn của cô, hẳn là muốn mọi việc chuẩn bị xong, trên bàn cơm dọn xong bánh ngọt, chờ anh vừa đi vào cửa sẽ hát mừng sinh nhật vui vẻ, để anh cầu nguyện thổi nến mới đúng, mà không phải như bây giờ —— tay cầm xoong chảo, mặc tạp dề, trên đầu mang theo kẹp cá mập xấu xấu mở cửa.

“Cậu lại đi phụ cận dạo hai vòng, một giờ sau quay lại…”

“Không cần.” Anh một ngụm từ chối. “Tôi ở bên cạnh đọc sách, sẽ không gây trở ngại.”

“… Tùy cậu.” Dù sao đều như vậy, cũng lười lại đi cứu vãn cái gì.

Thẩm Vân Phái ngồi ở phòng khách, nhìn bóng dáng ở phòng bếp bận rộn qua lại. Nói đùa, anh thế nào bỏ lỡ một màn hình ảnh trân quý này!

Cô thực sự biết nấu cơm, cắt thái, lấy xoong chảo có hình có dáng, từ mùi phát ra, hẳn là không phải hù người.

Anh trái tim ấm áp, được “Tôn Uẩn Hoa vì anh rửa tay làm canh” mà kích động ra tràn đầy cảm động, một chút cũng không dời tầm mắt.

Rõ ràng là hình ảnh bình thường, chính là có loại cảm giác hạnh phúc không rõ, trong não ảo tưởng cuộc sống của tiểu vợ chồng ở nhà…

Tôn Uẩn Hoa nấu xong một bàn đồ ăn, phía sau có cánh tay hợp thời lấy qua, chủ động bưng thức ăn dọn bát đũa. Về sau nhân viên đưa bánh ngọt đến rung chuông, cô vừa khéo đem củ tỏi bỏ lại nồi, vì thế sinh nhật còn chính mình đi mở cửa ký nhận, cô đã vô lực không muốn đi châm chọc bầu không khí sinh nhật không thể cứu vãn.

Khi mở hộp ra, anh quái dị liếc cô một cái, cô phát hiện, ánh mắt trực giác dừng ở ngọn nến trên tay anh. “Làm sao vậy?”

“Nhiều một tuổi.”

A? “Cậu không phải đại học năm tư?” vậy không phải hẳn là hai mươi hai? Cô ban đầu còn đoán hai mươi ba.

“… Tôi nhảy lớp.”

“…” Đúng, Hà Diệu Vũ dường như có nói quá, anh rất chăm học, song than Thẩm gia đối với anh ký thác kỳ vọng cao, nhảy lớp ở trường không có gì kỳ quái.

“Thật nhỏ.” Cô nho nhỏ bị sét đánh tới. “Nhỏ hơn tôi bảy tuổi…”

An quay đầu, hoàn toàn không muốn tiếp tục đề tài này.

Được rồi, là cô trắng mắt. Tôn Uẩn Hoa yên lặng câm miệng xào đồ ăn.

Cô nấu bốn mặn một canh, trên cơ bản Thẩm Vân Phái không kiêng ăn, ăn thật sự cổ động, nhưng cô vẫn là lưu ý đến, anh thiên vị kim sa tôm viên, lúc ăn khóe miệng anh có hơi hơi cong lên, ẩn ẩn lộ ra lúm đồng tiền nhỏ bên má.

Hoá ra anh cũng có lúc đáng yêu như vậy, ăn được đồ mình thích sẽ cười híp mắt, một mặt thỏa mãn.

Sau khi ăn xong, anh xung phong nhận việc rửa chén, nói là cô nấu đồ ăn, anh rửa chén, thực công bằng.

Cô thừa cơ đem ngọn nến cắm lên, châm, lại tắt đèn. Nếu ngay cả chuyện này đều không làm được, vậy sinh nhật này thật là hoàn toàn không cứu vãn.

Thẩm Vân Phái đầy tay bong bóng, nhìn cô bưng bánh ngọt đi tới, ở ánh sáng nhạt tìm một giây suy xét phải rửa tay trước hay cầu nguyện trước.

Tôn Uẩn Hoa đã hát xong ca khúc mừng sinh nhật, anh không kịp rửa tay, đành phải trước xoay người đối với cô, như năm rồi, đem nguyện vọng thứ nhất cho mẹ, nguyện trăm tuổi không lo; nguyện vọng thứ hai cho mỗi người bên cạnh nah, bình an vui vẻ; cái thứ ba lưu cho chính mình, anh lén lút dưới đáy lòng cầu nguyện.

Thổi xong nến, cô cuối cùng thả anh đi cầm chén tẩy xong.

Trở lại phòng khách, hai người ngồi xếp bằng ở trên sàn, cùng chia bánh ngọt.

“Uy, nguyện vọng thứ ba của cậu là cái gì?”

Anh cười cười, không trả lời.

“Nói đi, nói không chừng tôi có thể giúp cậu đạt thành.”

Anh vẫn là dùng tươi cười cho qua, lấy một ngụm bánh ngọt không ngừng đưa vào miệng cô.

“Bằng không chúng ta chơi trò “Thăm dò thế giới nội tâm, hiểu biết lẫn nhau, tăng tiến cảm tình, xúc tiến nhân loại hài hòa thế giới thực thiện mĩ trao đổi tâm linh”, nói dối cả đời sẽ bệnh liệt dương.”

Không phải là thật tâm nói khảo nghiệm, vô nghĩa nhiều như vậy.

“Vậy cô nói dối đâu? Cả đời gả không ra?”

“Được a.” Đâu sợ cậu!

Cô bị kích động mà tìm một bộ bài tú lơ khơ, đơn giản mở bài. “So sánh lớn nhỏ. Cậu rút trước.”

Anh tùy tay rút một tấm, phía trên, mười ba điểm, ngay cả rút cũng không cần, trực tiếp tuyên cáo cô tử hình.

“Nhũ danh cô sợ bị kêu nhất là gì?”

Anh cười đến rất xấu tâm, Tôn Uẩn Hoa khóe miệng run lên một chút, thầm mắng người này tâm cơ nặng

Này nói rõ là ghi hận cô thường xuyên kêu “Hoa mĩ nam”, muốn dùng để phản chế cô.

“… Tiểu hoa.”

“Vì sao?”

“Cậu không biết khi nói chuyện, tên khác thường hay gọi một là Tiểu Minh, thứ hai là Tiểu Hoa sao?!”

Thực dễ dàng dò số chỗ ngồi a! Hồi nhỏ cô thường thường bởi vì tên này bị cười, từng nghiêm chỉnh hướng cha mẹ kháng nghị, không được kêu cô như vậy. “Ừm, tôi đã hiểu, Tiểu Hoa.”

“…” Cô thiếu chút thần kinh mặt run rẩy. “Lại đến!”

Có lẽ là sinh nhật vận may vượng, Hồi 2: vẫn như cũ anh thắng.

Anh hỏi: “Nói chuyện người nhà của cô.”

Lần này, có vẻ cần nhiều thời gian tự thuật.

Cô là con gái một, cha mẹ rất thương cô, cô không có anh chị em, không phải cha mẹ không sinh được, mà là muốn đem tất cả tình thương đều cho cô, bảo bối một cái là đủ rồi, như vậy mới có thể toàn tâm toàn ý làm cho cô có được quan tâm hoàn chỉnh nhất.

Năm cô học trung học, cả nhà đi du lịch, xe du lịch bị lật, cha mẹ sau khi đưa vào cấp cứu không qua khỏi, chỉ có cô còn sống.

Cô cần một năm cố gắng làm phục hồi chức năng, để chính mình hồi phục khỏe mạnh, sống được phấn khích, phong phú, không cô phụ cha mẹ cho cô sinh mệnh này.

Trưởng thành về sau, cô dùng tiền bảo hiểm cha mẹ lấy sinh mệnh đổi mua căn nhà này, cô nghĩ, cha mẹ mất, trong lòng nhất định thật đáng tiếc không thể tiếp tục bảo vệ cô, cho nên cô dùng món tiền kia trao đổi một nơi che gió trú mưa, ổn định an toàn, kéo dài tình yêu cùng thủ hộ của cha mẹ.

Trả lời xong, tiếp tục rút.

Cô liên tục rút mười lần, cũng liên tục thua mười, ngay cả hồi nhỏ đã làm chuyện ngu xuẩn mất mặt đều bị lấy hết, anh vẫn là không có gì.

Tôn Uẩn Hoa toàn bộ mão thượng, lấy rượu trong tủ lạnh ra, cuộn tay áo lên.

“Rượu cũng không thể thêm can đảm, lại càng không làm vận may của cô biến tốt.” Trọng yếu nhất là, anh còn nhớ rõ kết cục lần trước cùng cô đấu rượu.

“Tôi còn không sợ, cậu sợ cái gì? Sợ thất thân?” Cô quét anh một cái, nửa thật nửa giả khıêυ khí©h. “Cậu không muốn theo tôi lên giường?”

Tay anh run một chút, cố giữ vững bình tĩnh dời tầm mắt, không nhìn tới cô câu chọn chân mày. “Thắng tôi tôi sẽ trả lời.”

Bên tai đều đỏ, còn giả vờ trấn định cái gì! Giả đứng đắn.

Tôn Uẩn Hoa trong lòng biết rõ ràng, cũng không trạc phá anh, mấy chén rượu vào bụng, bắt đầu mị nhãn như tơ, dáng người như nước. “Cô uống ít một chút, cẩn thận say.”

“Tâm tình của tôi không tốt mới có thể say.”

Tốt nhất là vậy.

Thẩm Vân Phái nhìn cô cởi bỏ đồ cột tóc, mười ngón run tán, nâng mắt liếc anh một cái.

Chỉ là vài động tác đơn giản, cô làm đến mười phần nữ tính, mang theo vài phần men say, giữa sóng mắt lưu chuyển toàn là phong tình, trái tim của anh nhảy dựng, nháy mắt cảm thấy yết hầu khô ách, một thân khô nóng.

Cô thậm chí, ngay cả ngón tay đều không có đυ.ng tới anh, khiến cho anh nỗi lòng đại loạn.

Đòi mạng. Cô đối với anh rất có lực ảnh hưởng. Anh không lắm tự tại mà điều chỉnh dáng ngồi, cố gắng không nhìn tới cô, tùy tay rút bài.

Tôn Uẩn Hoa đi theo rút một lá, lật ra, cười liếc anh một cái. “Phong thủy thay phiên a.”

“Muốn hỏi thì nhanh lên.” Chết sớm sớm siêu sinh.

“Chậc, thua không dậy nổi.”

Là biểu cảm của cậu rất máy xe đi? Tôi thua mười lần còn chưa đáng đánh đòn như vậy.

Thẩm Vân Phái oán thầm cô.

“Cậu là từ khi nào thì bắt đầu chú ý tới tôi?” Một tên trực tiếp trúng đích.

“…”

“Cẩn thận cả đời bất lực.” Cô lành lạnh lại bắn thêm một tên.

Vấn đề này tồn tại trong lòng cô thật lâu. Chân chính bắt đầu cùng anh lui tới, trong lòng so với ai đều hiểu được anh đối với cô không giống bất luận kẻ nào.

Anh rất ít cười, nghe nói là vì rất nghiệp chướng, cô từng nghiêm túc quan sát qua, lúc anh cười, bên má có núm đồng tiền nhợt nhạt, còn có răng khểnh nhỏ không rõ ràng, trắng nõn thanh tú, siêu trẻ con, đừng nói phụ nữ, ngay cả đàn ông đều muốn động lòng, siêu muốn đem anh mang về nhà thân ái, ôm ôm, tú tú.

Tối đó anh bị cô bắt nạt thảm như vậy, chính anh cũng phải phụ trách một chút, ai kêu anh nhẫn nhục chịu đựng, thoạt nhìn đơn thuần vô tội lại ngon miệng, làm cô tâm ngứa khó nhịn, trong cơ thể dã tính đều bị khơi mào.

Chính anh đại khái cũng biết, không muốn trêu chọc nợ hoa đào, cũng không đối với ai loạn cười phóng điện, trừ bỏ cô. Thuần nhiên, tính trẻ con, sung sướиɠ, bất đắc dĩ, đùa cợt… Các loại cười, cô đều gặp qua, anh cũng không tiếc rẻ đối với cô bày ra chân thực nhất chính mình.

Nói như vậy… Có phải hay không theo ngay từ đầu, cô bước vào “Tinh không luyến khúc”, anh cũng đã chú ý tới cô?

“Ngày đầu tiên. Tôi mang thực đơn tới, cô nghiêng đầu cười với tôi một khắc kia.”

Quả nhiên!

Như vậy tính ra, ít nhất cũng có hai ba năm. Tôn Uẩn Hoa càng nhất nhất hồi tưởng, càng thêm cảm thấy —— “Cậu có thể rất ngây thơ hay không?”

Đầu năm nay, còn có thể nhất kiến chung tình, hơn nữa còn chung tình ba năm, hẳn là tuyệt chủng đi?

“Ít nói nhảm!” Anh lớn tiếng trả lời, che giấu xấu hổ.

Có người đang thẹn thùng.

Bị cô khiến cho nỗi lòng đại loạn, kế tiếp hết thảy binh bại như núi đổ.

“Nguyện vọng thứ ba của cậu là cái gì?”

“…”

Cô uy hϊếp nhìn nửa người dưới của anh, vì thế anh thở dài, nhận mệnh nói: “Cùng người trong lòng, có thể gần một chút nữa.”

Không có lòng tham như vậy?

“Cậu là xử nam?”

“… Tính… Nửa.” Nửa khác, kết thúc trên tay cô.