Chương 45

Gió nhẹ thổi, ánh nắng đang từ từ buông mình xuống khắp con đường, tắm mình trên những cành cây và sưởi ấm tất cả sau cơn mưa.

Con đường hôm nay thật náo nhiệt vì cuối cùng ngày diễn ra lễ hội mùa xuân của trường Lâm Quang cũng đã diễn ra.

Hòa vào không khí của buổi lễ cuối năm, tất cả các học sinh đều không dấu nổi niềm vui cũng như là cái thở phào nhẹ nhõm sau kì thi cuối kì vừa rồi. Mọi thứ đều đang càng ngày càng trở nên thú vị hơn nữa rồi.

Tiếng pháo nổ lên báo hiệu lễ hội bắt đầu khai mạc.

Một dàn xe ô tô bắt đầu đi đến trước cổng trường Lâm Quang. Đầu tiên là một chiếc xe limouse đen dừng trước công trường và bước ra là ba chàng trai. Một người lịch sự trong bộ comple đen vạt dài làm lộ vóc dáng dỏng cao, khuôn mặt nửa cười nửa không làm tăng độ bí ẩn của anh – Minh Tuấn, hội trường hội học sinh của trường Kin.

Theo sau anh là một người cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng cuốn hút – Bình Nguyên, phó hội trưởng hội học sinh và cuối cùng là một cậu con trai nữa. Chiếc áo sơ mi kết hợp áo khoác comple cách tân, mái tóc bồng bềnh làm thấp thoáng che đi chiếc khuyên bạc ở tai trái, khuôn mặt bất cần một cách “ngông nghênh”, không ai khác chính là Minh Hoàng.

Ba người đại diện của trường nam sinh Kin bước vào trước rồi mới tới học sinh của trường đó đi vào. Họ từ tốn bước dọc con đường được trang trí kĩ lưỡng kia.

Ánh mắt của Hoàng khẽ đưa khắp sân trường như tìm kiếm một điều gì đó. Hơi nhăn nhó khi tầm nhìn cứ che khuất bởi đám đông gần đó và rồi ánh mắt của anh cuối cùng cũng tìm được điều anh muốn – một vóc dáng nhỏ bé của một cô gái, mái tóc dài được buộc gọn gàng, đơn giản trong chiếc áo thu đen và quần jean lửng. Cái vóc dáng ấy chạy lăng xăng một cách vội vàng, có vẻ là rất bận rộn. Khẽ bật cười vì nó gợi nhớ cho anh một điều gì đó.

Theo sau trường Kin là trường nữ sinh Will. Đầu tiên cũng là một chiếc xe Limouse dừng lại và người đại diện của trường bước xuống.

Một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy voan hồng, chiếc ruy-băng cùng màu, cô lướt nhẹ trên đôi dép cao gót thật duyên dáng – Lan Anh, hội trưởng hội học sinh trường Will, theo sau cô là Kim.

Đó là một cô gái cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng, đôi môi mím chặt. Cô trông thật sang trọng trọng bộ váy đen buông thỏng xuống, che phủ vóc dáng cân đối của mình. Cả hai bước dần vào ngôi trường Lâm Quang một cách thoải mái.

Khuôn mặt của Anh khẽ thấp thoáng một nụ cười quyến rũ nhưng ẩn sau đó là một sự mệt mỏi nào đó.

Và mọi người đã có mặt đầy đủ. Ba trường Lâm Quang, Kin, Will đã có mặt đầy đủ. Lễ hội chính thức bắt đầu trong sự trông ngóng của nhiều người và trong đó có Xuân. Cô đã dồn nhiều tâm huyết vào nó, đã đến giờ cô nhận lại kết quả.

Buổi lễ khai mạc bằng bài diễn văn của Băng. Giọng nói trầm ầm khiến Xuân hơi xao xuyến. Đứng nhìn từ xa nhìn với một ánh mắt trìu mến và ngưỡng mộ.

Khi Băng kết thúc bài diễn văn cũng là lúc cuộc tham quan bắt đầu. Sân trường bắt đầu đông đúc nhôn nhao hơn. Vội đưa mắt về phía Băng đứng nhưng không thấy anh đâu nên có chút thất vọng. Quay đầu lẫn thận bước đi.

- Cậu vẫn xấu như ngày nào? – một giọng nói đùa đang sau lưng cô quen quen lắm.

Vội quay lại, cô ngạc nhiên khi nhận ra người bạn thân của mình – Minh Hoàng. Mọi hôm cậu đã rất thu hút rồi nhưng hôm này phải nói là rất rất thu hút. Mái tóc được làm cho nó có phần bồng bềnh hơn, chiếc áo khoác sát nách đen ngoài chiếc áo sơ mi trắng, chiếc carvat đỏ làm cậu trông khá thanh lịch và cũng không kém phần cá tính. Nhưng quả thật có hơi khác thường ngày nên Xuân thấy hơi lạ.

- Cậu cũng đâu kém, nhìn chẳng giống cậu chút nào. Tính giả bộ làm người lớn hả? – cô khẽ thè lưỡi trêu trọc.

- Cũng ra dáng lắm chứ. Tay cậu làm sao thế? – cậu cười chợt ánh mắt dừng lại trên đôi bàn tay bị băng bó kín mít của cô.

- Không có gì đâu. Cậu đừng quan tâm. – cô vội giấu đôi tay đi vì không muốn làm cậu lo lắng.

- Cậu…

Hoàng định nói gì đó nhưng bị chặn lại bởi một nhóm con gái là học sinh trường Will.

- Anh Hoàng ơi ra khu kia chơi với bọn em đi.

- Anh Hoàng….

-……………..

Bị vây quanh bởi một đám con gái, liên tục bị lôi kéo ra xa, khiến cậu khó chịu. Càng ngày cậu càng bị lôi ra xa khỏi Xuân. Hơi ngoái đầu lại nhìn cô một cách tiếc nuối với hi vọng cô sẽ giúp mình thoát nhưng đáp lại chỉ là nụ cười thích thú ra vẻ đắc ý.

Đúng là “hotboy đi đâu thì vẫn là hotboy”. Dù trường mới hay trường cũ thì cậu ấy đều rất có sức hút.

Nhìn xung quanh một lúc, rồi cô quyết định đi về phía khu nhà phía đông – nơi yên tĩnh nhất. Có lẽ là vì cô không hợp với không khí ồn ào ở đây lắm.

Bước dọc hành lang của dãy nhà đông. Đúng là yên tĩnh thật nhưng cô lại thích cái cảm giác này. Nhẹ nhàng tận hưởng cái không khí êm dịu và cái mát thoang thoảng của gió với mùi cây cỏ mang vào qua cửa sổ.

Bước chân cô chợt dừng lại khi cô nghe thấy có một tiếng nhạc phát ra từ đâu đó.

Nó phát ra từ một căn phòng nằm khá khuất trong dãy hành lang. Tiếng đàn ghi ta hòa theo giọng hát trầm ấm của một người con trai nào đó. Đó là bài “I’m yours”.

Cô thích thú lắng nghe rồi không kiền nổi bước chân tiến về phía căn phòng đó. Cố gắng mở nhẹ cánh cửa rồi ló đầu vô.

Là một người con trai. Mái tóc nâu được cắt ngắn cá tính. Anh đơn giản trong chiếc áo sơ mi dài tay được sắn lên một cách vội vàng, ở chiếc ghế bên cạnh là chiếc áo khoác được để một cách bừa bộn, đôi môi anh khẽ cười và đang mấp máy theo lời bài hát. Dường như lúc này quanh anh chỉ có mình anh trong cái thế giới riêng của mình.

Người anh hơi cúi xuống nên cô không thấy rõ mặt nhưng có vẻ như anh là một người khá đặc biệt và nếu cô không đoán nhầm anh yêu âm nhạc lắm. Vì cô có thể cảm nhận được cảm giác hài lòng, hạnh phúc khi anh cất lên tiếng hát.

Tiếng nhạc dứt chỉ còn lại một âm thanh của chiếc ghi-ta. Quả thật rất hay. Có lẽ mọi vật xung quanh anh đều im lặng vì muốn nghe được tiếng đàn của anh vậy.

Ngước mắt lên nhìn, anh chợt thấy một đứa con gái đang lấp ló ở ngay chỗ cửa ra vào. Dáng vẻ thật buồn cười. Anh bắt đầu chú ý.

- EM đứng ngoài đó làm gì thế? – giọng nói trầm ấm của anh làm cô giật mình.

Bỗng dưng thấy mình giống như người có tội nên cô lúng túng. Cứ ấp a ấp úng mãi chưa nói được gì.

- Em…em…xin lỗi, em chỉ nghe thấy tiếng nhạc nên em đi theo thôi. Anh hát hay quá. – cô cúi gắm mặt để giải thích vì xấu hổ.

Không nói gì. Khuôn mặt thanh tú của người con trai đó nhìn nó một cách tò mò. Đôi mắt nâu này sáng lên, đôi môi ẩn hiện một nụ cười, ẩn hiện qua mái tóc được cắt rất style là một chiếc khuyên tai bạc.

- Vậy sao?

Câu nói nửa hỏi nửa không của anh làm cho cô thấy hơi bối rối.

- Vâng. – Cô trả lời một cách máy móc.

Khẽ mỉm cười một nụ cười hài lòng, tay anh bắt đầu gảy thử lên chiếc ghi-ta một nhạc điệu nào đó nghe rất vui tai.

Xuân cứ đứng im lặng ngoài cửa và lắng nghe mà không dám bước vào như sợ phá đi không gian của người con trai kia.

- Em muốn nghe bài nào không? – người con trai đó hỏi một cách thờ ơ làm cô bất ngờ.

Hơi ngập ngừng một chút rồi cô trả lời.

- Dạ có, “ I promise you that” của Weslife ạ.

Anh hơi ngước nhìn cô khiến cô thấy mình hơi bị “tự nhiên” thái quá. Không nói gì mà chỉ khẽ mỉm cười rồi tiếng nhạc của bài “I promise you that” bắt đầu vang lên.

....................................

There’s no reason you should feel like this…

I know that I am the only one to blame…

I feel your agony

It’s hidden in your kiss……


………………………

Giọng hát trầm ấm ấy khiến Xuân cảm thấy xao lòng. Phải nói là giọng hát của người con trai đó có gì đó rất đặc biệt. Nhẹ nhàng, ấm áp, bình yên. Nó mang lại cho ta một cảm giác là người con trai đang hứa với người yêu của anh ta vậy.

Đứng lặng im mà nghe. Không hề nhúc nhích, dường như cô sợ một tiếng động nhỏ cũng sẽ làm cho giọng hát đó mất đi.

Khung cảnh tĩnh lặng. Gió thổi man mát mang theo mùi hương của đất, của cây cỏ. Hoàn toàn tách biệt với sự ồn ào của ngoài kia.

Một đứa con gái đứng lấp ló qua cánh cửa để lắng nghe giọng hát trầm ấm của một người con trai.

……………………

Whatever you say

Whatever you do

There wil be good times waitng for you

Whatever you hear

I won’t disappear

I promise you that

I promise you that……


…………………………………

Câu hát vừa dứt trong tiếng vỗ tay của đứa con gái kia. Đôi môi khẽ nở nụ cười, đôi mắt mở to thích thú trông rất đáng yêu để lộ rõ sự ngưỡng mộ không kìm nén được.

- Anh hát hay lắm.

- Cảm ơn. – người con trai đó khẽ nở nụ cười, trông thật quyến rũ.

……… Hide from the rain and snow…

Bài hát “Take me to your heart” từ đâu vang lên khiến cả hai chú ý. Thì ra là nhạc chuông điện thoại của người con trai kia.

- Alo.

Anh nói gì đó với người ở đâu dây bên kia một lúc, khẽ gật đầu rồi anh cất chiếc điện thoại vào túi áo khoác gần đó. Đứng dậy và cất chiếc ghi-ta đi.

- Giờ anh phải đi rồi. – anh quay trở lại và đứng trước mặt Xuân.

- Dạ, em không làm phiền. Cảm ơn anh, bài hát hay lắm. – cô mỉm cười đáp.

- Ừm.

Đang định quay lưng đi thì người con trai kia lại lên tiếng tiếp.

- Em có thể giúp anh đeo caravat không?

- Dạ?

Cô ngạc nhiên quay lại thì thấy anh đưa chiếc carvat về phía mình và cô hiểu ngay. Hơi bối rối một chút nhưng rồi cô cũng cầm chiếc carvat đó. Coi như là “trả ơn” anh vì bài hát.

Anh ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy để cô có thể đeo chiếc caravat. Anh nhìn cô một cách khá chăm chú. Hình như anh biết cô.

- Em tên gì?

- Dạ. Diệp Xuân.

Hơi nheo mắt khi nghe cái tên đó. Dường như anh vừa phát hiện ra một điều gì đó thì phải.

- Xong rồi ạ.

Cô nói sau khi hoàn tất công việc. Càng ngày “tài thắt caravat” của cô càng tăng.

- Cảm ơn.

Cúi chào anh lần cuối rồi Xuân bước ra khỏi phòng. Sắp tới giờ lễ hội nên cô cũng phải quay về.

Cạch……

Cánh cửa phòng nhạc khu nhà phía đông mở ra, Băng bước vào. Anh thấy Duy đang đứng dựa cửa sổ, đưa ánh mắt của mình về phía không gian rộng lớn ngoài kia. Anh thấy ngạc nhiên vì hôm nay Duy đã thắt được carvat rồi sao.

- Cậu còn chưa đi sao? Thắt được carvat rồi à? – Băng lên tiếng trước.

- Chào. Carvat này có người thắt cho tớ. – Duy hơi ngoái nhìn băng và trả lời.

- Có người thắt?

- Ừ, một đứa con gái nhỏ. – anh đáp. Khẽ mỉm cười khi nhớ về khuôn mặt đó của cô. Quả thật rất thú vị.

- Con gái? – Băng hơi gạc nhiên vì từ trước tới giờ Duy là người rất ít tiếp xúc vơi người khác đặc biệt là con gái.

- Không có gì. Đi thôi. Sắp trễ rồi. – Duy không trả lời mà keo tay Băng đi thẳng về phía hội trường