Cả khu vườn tràn ngập màu sắc sặc sỡ của các loại hoa, thoang thoảng trong gió là mùi hương của vài loại hoa. Khoan khoái bước sâu vào khu vườn, cô bất giác lùi lại và kìm nén tiếc hét thất thanh của mình vì trước mặt cô là cả một đống sâu đã được ai đó bắt. Mặt sợ sệt, lùi lại mấy bước. Nói thật cũng không hiểu sao Xuân lại cảm thấy sợ mấy con sâu nhỏ bé và vô dụng đó. Do không để ý đằng sau, cô dẫm phải chân một người làm người đó “ah” lên một tiếng đau. Cô vội quay lại xin lỗi thì nhận ra đó là Triệt. Trên tay cậu là một chậu hoa hồng đỏ. Cậu nhìn cô âu yếm nói:
- Cậu vẫn còn sợ sâu đến thế sao?
- Vẫn còn??? Sao cậu biết tớ sợ sâu? – cô nghi ngờ hỏi.
- Chẳng phải một lần cậu nhảy từ trên cây xuống cũng chỉ vì một con sâu sao? – cậu mỉm cười nói, tay đặt chậu hoa xuống.
- À, ha…- cô nhớ lại. – A, sao cậu nhớ dai thế.
- Hahaha…thú vị mà. – anh lấy tay quẹt giọt mồ hôi trên trán trông thật quyến rũ và mạnh mẽ nhưng do tay anh dính cát nên làm cho trán anh có một vệt lem trông đến buồn cười. Nó làm cho khuôn mặt baby của cậu trông như một chú mèo lem luốc.
- Haha…mặt cậu ngộ quá. – cô cười lớn chỉ vào mặt cậu. – đưa đây tớ lau cho.
Cô nói, rút từ trong túi áo ra chiếc khăn tay của cô và bước lại gần, nhún lên lau vệt lem trên trán của cậu. Cô mải mê lau vệt lem mà không để ý cậu đang nhìn cô chăm chú. Bất giác ánh mắt của hai người chạm nhau, cô hơi ngại ngùng, bước vội lùi lại và vô tình dẫm phải vài con sâu trên nền đất, cô hoảng hốt làm cho bước chân cô trở nên loạng choạng và có xu hướng té “ầm” xuống đất. Lúc đó, cánh tay chắc khỏe của Triệt vòng qua eo cô, kéo cô về phía mình. Anh cứ ôm cô. Lúc đầu thì không có gì lạ nhưng càng lúc anh càng siết chặt cô hơn, hơi cúi xuống.
Cô đang rất xấu hổ vì hành động bất cẩn như trẻ con vừa rồi của mình, cô đỏ mặt. May là do quay lưng lại nên Triệt không thể thấy được khuôn mặt đó. Nhưng cô cảm thấy dường như cậu đang ôm chặt cô hơi, cậu ấy cúi xuống có thể khiến cô nghe thấy được hơi thở của cậu. cô chợt nhớ tới “ngày hôm đó”, cô hốt hoảng kêu lên và đẩy anh ra:
- Dừng lại. Cảm ơn và xin lỗi. Làm phiền cậu rồi.
Lúc này, cậu chợt giật mình nhận ra hành động kì lạ của mình, anh nói:
- Không sao. Cậu hậu đậu quá.
- Biết rồi, xin lỗi rồi mà. – cô cự nự.
- Ừ, biết rồi. cậu giống trẻ con quá. Lúc mới quen cậu, tớ không ngờ cậu lại con nít thế, không giống với dáng vẻ lạnh lùng và kênh kiệu lần đầu gặp. – anh mỉm cười, xoa đầu cô như một người lớn xoa đầu một đứa nhóc.
- Tớ bằng tuổi cậu nên đừng có mà… - cô nói.
- Mà sao? Đúng rồi gì nữa.
- Không thèm nói chuyện nữa.
Nói xong cô quay lưng bỏ đi về phía khu trồng hoa lan ở dãy bên kia, cậu bật cười nhìn vóc dáng nhỏ bé của cô chạy qua bên kia rồi cũng đi qua đó.
Hai người im lặng nhìn mấy cây hoa lan hồ điệp, chợt, cô lấy hết dũng cảm nói, cô phải nói, dù nó như thế nào:
- Triệt, tớ xin cậu một việc được không? – cô nghiêm túc nói nhưng không nhìn cậu.
- Việc gì? Có gì quan trọng sao? – anh hỏi, mắt rời khỏi cây lan trước mặt mà quay qua nhìn cô.
- Cậu…có thể…nói chuyện…với bố cậu…một lần thôi được không. – cô ngập ngừng nói.
Nghe đến từ “bố cậu” của cô mà sắc mặt của cậu đanh lại. Cậu không nói gì mà quay đi.
- Tớ xin cậu. làm ơn, chỉ một lần thôi. – cô quay sang van nài cậu.
- …………. – cậu vẫn im lặng không nhìn cô.
- Một lần thôi, bố cậu có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. – cô nói tiếp.
- tớ không có gì để nói cả. – cậu lạnh nhạt nói.
- Tớ xin cậu đó. làm ơn đi. Chỉ một lần duy nhất thôi. – cô cầm tay cậu van nài.
- Tớ…
- Chỉ một lần thôi. – cô xen vào khi cậu chưa kịp nói gì. – coi như cậu “xin lỗi” tớ. Tớ vẫn chưa tha thứ cho cậu đâu. – cô đe dọa.
- Cậu…. – anh bỏ lửng câu.
- LÀm ơn đó. – cô nói giọng sắp khóc.
- Được thôi. Chỉ 15 phút thôi. – cậu nói.
- Được, cảm ơn cậu. Chỉ 15 phút thôi. Chủ nhật tuần này, 9h, tại quán cà phê gần trường nhé. – cô nói, sung sướиɠ ôm chầm lấy cậu.
Lúc đó, cậu chợt cảm thấy bối rối. Trong lòng cậu đang giằng xé, cậu muốn đi vì cô ấy nhưng lại quá ghét “cái người đàn ông được gọi là bố của cậu” nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn là sẽ đi gặp người đang ông đó. Cậu sẽ nói hết tất cả những gì cậu suy nghĩ trong suốt một năm qua.
Cô đẩy anh ra, nhìn anh với ánh mắt sung sướиɠ và biết ơn vô bờ bến. Nhìn cô một lúc, ngay khi cô định bước ra xa cậu, cậu kéo tay cô về phía mình rồi cúi xuống, nhanh chóng đặt nụ hôn “ngọt ngào” của mình gần môi cô khiến cô giật mình, đơ người ra. Trước khi cô kịp phản ứng gì, cậu nói:
- Đó là bù lại cho việc tớ cho ông ta 15 phút vào ngày chủ nhật đó.
Nói xong cậu đỏ mặt quay đi, để cô đang đơ người đứng đó không biết làm gì. Cô cảm thấy nụ hôn đó khác với lần trước, dường như nó có ẩn chứa một điều gì đó mà cậu chưa nói ra.
Đâu đó, ở góc vườn, có một người đang lạnh lùng nhìn cô. Anh đã thấy được cảnh vừa rồi. trong lòng của anh chợt cảm thấy khó chịu, nó khiến anh cảm thấy nhói đau. Anh không thích cảnh vừa rồi, anh chỉ muốn xông lên và phá nó thôi. Lặng dựa vào tường anh thở gấp để lấy lại bình tĩnh. Từ khi gặp Xuân, anh cảm thấy mình không còn là mình nữa.