Chương 46

Editor: Trà Đá.

Tai nạn xe cộ của Úc Uyển xảy ra lúc hai giờ sáng.

Ở một con dốc thoai thoải vùng ngoại ô, Lâm Tịch khó khăn lắm mới đưa được Úc Uyển đang say như chết lên xe. Đặt vào chỗ ngồi của tài xế, sau đó cô ta đi về phía trước đuổi hai người đang uống rượu đi, sau khi xác định không để lại bất kỳ dấu vết nào, Lâm Tịch mới cẩn thận lấy mấy chai rượu mà Úc Uyển đã uống qua vứt xung quanh, rồi lấy mấy “lon bia” mà cô ta đã uống giấu kỹ vào trong xe của Úc Uyển.

Xong xuôi hết mọi việc, Lâm Tịch lại kiểm tra bãi cỏ một lần nữa, sau đó mới chui vào trong xe của Úc Uyển.

Úc Uyển đã say như chết rồi, ngửa mặt dựa vào thành ghế, khuôn mặt không trang điểm của cô ta rất thanh thuần xinh đẹp.

Nhưng Lâm Tịch biết, một khi Úc Uyển tỉnh lại, cô ta sẽ biến thành một người khác, một cô gái xui xẻo muốn kéo bạn bè vào chịu tội chung với cô ta, Lâm Tịch không chịu nổi, cho nên Lâm Tịch nhìn Úc Uyển, rồi bắt đầu kế hoạch mà Lâm Tịch vạch ra. Năm phút sau, Lâm Tịch bước ra khỏi xe của Úc Uyển, đóng cửa xe lại, quay đầu đi đến xe của cô ta.

Đó là một loại xe rất bình thường, Lâm Tịch lái xe về thành phố, sau lưng cô ta, chiếc xe sang trọng của Úc Uyển đang từ từ chậm rãi chạy xuống đồi, mà ở phía dưới đồi dốc, là một vách núi dựng đứng.

Khai cung không quay đầu mũi tên, điểm khác biệt của Lâm Tịch chính là lý trí, cô ta lái xe về một căn nhà khác của cô ta mà đám phóng viên không biết được, cải trang che giấu thân phận, mười lăm phút sau, một bà lão đi ra khỏi tiểu khu. Bà lão kêu một chiếc xe taxi, taxi lái đi nhanh chóng rồi dừng lại gần đó. Lâm Tịch xuống xe, đi ngang qua đám phóng viên đứng trước khu chung cư nhà cô ta rất tự nhiên, rồi vào bên trong.

Vừa mở cửa căn hộ ra, Lâm Tịch nhanh chóng thay đổi quần áo, khôi phục lại bộ dáng. Khoảng mười lăm phút nữa thì chiếc xe của Úc Uyển sẽ rớt xuống vực, Lâm Tịch dùng điện thoại di động của Úc Uyển gọi điện thoại vào điện thoại của cô ta, đợi điện thoại thông hai phút rồi cúp máy, sau đó cô ta lấy điện thoại di động của mình gọi điện thoại cho Cố Đông Thần.

“Tiểu Tịch…….”

“Đông Thần, vừa rồi Úc Uyển gọi điện thoại cho em, cậu ấy bảo đang ở bên chỗ cây hòe già, hình như cậu ấy uống rượu, nói toàn những lời kỳ quái, em không yên tâm, anh mau chạy qua bên đó xem cậu ấy giúp em, em đang chuẩn bị lên đường chạy tới đây!”

Cố Đông Thần sửng sốt, sau khi đã bình tĩnh lại, anh ta dặn dò Lâm Tịch không cần khẩn trương, anh ta vừa đi xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Úc Uyển. Gọi liên tiếp ba lượt không ai bắt máy, cuối cùng Cố Đông Thần không gọi điện thoại nữa, nhanh chóng tăng tốc chạy đến chỗ cây hòe già. Cùng lúc đó, Lâm Tịch cũng lên đường, lái chiếc xe sang trọng ra khỏi khu chung cư bị phóng viên nhận ra được, nhưng tốc độ lái xe của Lâm Tịch cực nhanh, cuối cùng chỉ có vài chiếc xe chó săn vẫn lì lợm đeo bám theo xe cô ta.

Khu chung cư của Lâm Tịch gần ngoại ô hơn, Cố Đông Thần vẫn đang còn trên đường đi, Lâm Tịch và đám chó săn đã đến, đứng ở phía xa đã nghe từ vách núi truyền đến một tiếng nổ bùm…., sau đó là lửa bốc lên cao đầy trời. Đám chó săn không có chuẩn bị tâm lý trước đó, bởi vì tiếng nổ gầm trời nên sợ hãi giảm tốc độ, Lâm Tịch thì vẫn giữ vững tốc độ, chạy tới hiện trường đầu tiên.

Vậy nên đám chó săn chỉ thấy Lâm Tịch quỳ gối ở phía trước vách đá khóc rống lên, không thấy động tác ném điện thoại di động xuống vực của Lâm Tịch. Trong đám chó săn có một nữ phóng viên, nghe được Lâm Tịch không ngừng gọi tên của Úc Uyển, lại nhớ đến những hành động vội vã chạy tới của Lâm Tịch, tất cả mọi người đều đoán được, mạng người ở phía dưới vực, cho dù có nhiều chuyện nhưng cũng không quan trọng bằng chuyện lúc này, các phóng viên lập tức xông tới giữ Lâm Tịch lại, trông nom nữ minh tinh đang cực kỳ xúc động.

Không lâu sau đó, Cố Đông Thần cũng chạy tới, nghe được giọng nói của Cố Đông Thần, Lâm Tịch vẫn đang chôn trong ngực của nữ phóng viên khóc lóc từ nãy đến giờ ngẩng đầu lên, mắt đã khóc đến mức sưng hết lên, tuyệt vọng nhìn Cố Đông Thần. Khi Cố Đông Thần chạy lên đón lấy cô ta vào trong ngực mình, Lâm Tịch vừa khóc thút thít vừa tự trách: “Đông Thần, đều là tại em, nếu em đến sớm một chút thì Úc Uyển đã không xảy ra chuyện gì rồi….. Đều là tại em, là em hại cậu ấy, Đông Thần, Uyển Uyển gọi điện thoại hai lần cho em hẹn em ra ngoài, em sợ phóng viên nên……… Nếu em biết chuyện như vậy, thì em đã sớm ra ngoài cùng cậu ấy rồi……..”

“Tiểu Tịch, em đừng như vậy……………” Cố Đông Thần giữ lấy tay của Lâm Tịch đang định tự tát bản thân lại, ánh mắt anh ta trống rỗng nhìn khói đang bốc lên dầy đặc ở phía vách đá. Anh ta gần đây mới ghét Úc Uyển, trước đó, anh ta quen biết Úc Uyển nhiều năm như vậy, nên càng coi Úc Uyển như em gái của mình, nhưng chỉ trong chớp mắt, Úc Uyển đã……..

Lâm Tịch liên tục tự trách bản thân, trước nay Cố Đông Thần chưa bao giờ có tâm trạng nặng nề đến như vậy, anh ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Úc Uyển mạng lớn.

Trước tiên là nhân viên phòng cháy và cấp cứu chạy tới, xuống núi cứu viện, bất ngờ phát hiện ra Úc Uyển đang hôn mê bất tỉnh nằm ở bên ngoài cái xe bị nổ tung, cái trán bị thương còn đang không ngừng chảy máu, trên người cũng bị thương nghiêm trọng bởi va đập với sóng xung kích khi xe hơi nổ, nhưng cũng rất may mắn là Úc Uyển chưa chết, vẫn còn thở.

Người bị thương nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, hai bên nhà họ Cố, nhà họ Úc đều chạy tới, mẹ của Úc Uyển gần như sắp phát điên lên rồi, thấy Cố Đông Lâm thì lập tức nhào tới, trách anh ta gϊếŧ con gái bà. Cố Đông Lâm hồn bay phách tán, anh ta không thích Úc Uyển, nhưng anh ta chưa từng muốn Úc Uyển chết, nghe được tin dữ, trong đầu Cố Đông Lâm trống rỗng, đột nhiên nhớ lại Úc Uyển lúc còn sống.

Ở bên kia, Lâm Tịch yếu đuối dựa vào trong ngực Cố Đông Thần, lo lắng nhìn phòng giải phẫu, cả người đều run rẩy.

“Đừng sợ, Uyển Uyển mạng lớn, sẽ không có chuyện gì đâu.” Cố Đông Thần ôm chặt cô ta, nhỏ giọng khuyên bảo, kiên định.

Lâm Tịch chôn mặt trong ngực anh ta, lúc gϊếŧ người thì tâm không động, vậy mà vào giờ phút này lại hối hận thời gian không thể quay lại, nếu như có thể quay ngược thời gian, cô ta tuyệt đối sẽ không hại…. không hại Úc Uyển nữa, cô ta thà bị công chúng chỉ trích, bị Cố Đông Thần vứt bỏ, cũng không muốn bị Úc Uyển kiện ra tòa bị bỏ tù. Nhưng cô ta hiểu, thời gian sẽ không quay lại được, sẽ không để cho bất cứ ai quay đầu lại.

Nếu không còn cách nào quay đầu lại được…………………

Vậy thì để cho Úc Uyển chết đi!

Chết đi chết đi, chết đi chết đi, Lâm Tịch nhắm mắt lại, đôi môi không ngừng mấp máy, cô ta muốn Úc Uyển chết, chết xong thì mọi chuyện lại yên bình như trước.

~

Sau ba ngày tai nạn xe cộ của Úc Uyển xảy ra, trên internet đột nhiên có người tung tin Úc Uyển sống đời sống thực vật, trừ khi có kỳ tích, còn không thì đời này cũng không tỉnh lại. Mặc kệ có phải là thật hay không, Khương Đường, Lâm Tịch, và người chủ blog viết bài chỉ trích Úc Uyển trước đó đều bị công chúng chỉ trích nghiêm trọng, chỉ trích việc gián tiếp hại chết Úc Uyển. Khương Đường không vào blog của những người kia để xem, ở bên blog cô hầu như người hâm mộ cô đều thay cô nói chuyện, khích lệ cô sống lạc quan, không cần lấy chuyện xui xẻo của người khác đổ lỗi lên trên đầu bản thân.

Người đã từng là chị em dâu với cô bây giờ trở thành người sống thực vật, tâm tình Khương Đường cũng có chút bị ảnh hưởng, nhưng cô không có ngu đến nỗi tự trách bản thân, thậm chí đám phóng viên bám theo cô ngày càng nhiều, còn lại thì cuộc sống của cô vẫn như cũ, chỉ là cô không kiềm chế được việc muốn biết tin tức của Úc Uyển. Dính đến nhân vật công chúng, nên hiệu suất làm việc của cảnh sát rất cao, trừ Úc Uyển đang hôn mê nên không lấy được khẩu cung, còn những việc khác cũng đã được điều tra rõ ràng.

Lâm Tịch khai trước khi Úc Uyển xảy ra chuyện có điện thoại cho cô ta ba lần, hai lần đầu là muốn hẹn cô ta ra ngoài gặp mặt, nhưng Lâm Tịch lại sợ phóng viên quấy rối nên không đồng ý, khi Úc Uyển gọi cho cô ta lần thứ ba thì có cảm xúc không đúng lắm, Lâm Tịch lo lắng chạy tới địa điểm mà Úc Uyển muốn hẹn gặp mặt cô ta, còn những chuyện về sau có các phóng viên làm chứng, mà cảnh sát cũng phối hợp với công ty điện thoại lấy được thông tin lịch sử trò chuyện hoàn toàn ăn khớp, cộng thêm tại địa điểm xảy ra tai nạn phát hiện có mấy chai rượu cùng vỏ lon bia, nên cũng dễ dàng khép vào việc say rượu dẫn đến sự cố đáng tiếc xảy ra.

Tin tức vừa được đưa ra, thì việc Khương Đường bị chỉ trích cũng giảm bớt, cộng thêm Thẩm Kình đang mở rút thăm trúng thưởng, nên bình luận cũng mau chóng vui vẻ hơn.

Đề tài ở trên internet biến hóa nhanh chóng, chưa được mấy ngày, thì mọi người hầu như đã quên chuyện của Úc Uyển, cho đến khi nhà họ Úc chính thức thừa nhận con gái sống đời sống thực vật thì công chúng lại dậy sóng một lần nữa, ngày hôm sau lại bình thường như trước. Ngược lại, Lâm Tịch liên tục đăng hình thời quá khứ chụp chung với Úc Uyển, trên blog là những bức hình của hai cô gái xinh đẹp thời trung học, rồi ảnh chụp lúc hai người học đại học, kết hợp với clip Lâm Tịch khóc rống vì bạn mình, cũng lấy được không ít nước mắt của công chúng, hầu hết những bình luận phía dưới đều là cầu nguyện cho Úc Uyển. Trong tình hình như vậy, cho dù danh tiếng của Lâm Tịch có xấu đến cỡ nào, chỉ cần người có chút lý trí sẽ không chỉ trích nữa, nếu không thì chỉ kí©h thí©ɧ người hâm mộ của Lâm Tịch điên cuồng bao vây tấn công.

Đại đa số công chúng đều thông cảm với người yếu thế, bọn họ thích xem chuyện thiên kim nhà giàu xui xẻo, nhưng người ta đã thảm đến mức như vậy rồi, nếu tiếp tục ném đá thì sẽ bị người khác chửi, hăng quá thì hóa dở, lúc này không nên quan tâm đến là lựa chọn sáng suốt nhất. Lúc trước còn châm chọc Lâm Tịch và Úc Uyển, nhưng đối với sự việc lần này thì không nên bình luận.

“Anh vẫn cảm thấy tai nạn xe cộ của Úc Uyển có mờ ám.”

Mười giờ đêm, Thẩm Kình dựa vào thành giường, vừa xem blog của Lâm Tịch vừa nói chuyện điện thoại với Khương Đường: “Thời gian trùng hợp, anh còn nghĩ là hai người đó sẽ cấu xé lẫn nhau, kết quả Úc Uyển đột nhiên gặp tai nạn, em xem Lâm Tịch, khóc sướt mướt giống như cha mẹ chết vậy, thật ra thì cô ta đang diễn.”

“Anh bớt nói tích chút đức cho bản thân được không?” Khương Đường mắng anh nói chuyện khó nghe, không nhịn được dạy dỗ một câu.

Trong điện thoại truyền đến tiếng đàn ông cười hắc hắc, cười một lát rồi nghiêm chỉnh lại, nói lời tâm tình với cô: “Nhớ em.”