Editor: Trà Đá.
Trong tất cả thành viên gia đình Cố Gia, Khương Đường thích nhất là bác của
Cố Đông Thần, bởi vì con gái của bác Cố mười hai tuổi là có ước mơ làm
người mẫu, bác Cố yêu ai yêu cả đường đi, cho nên Khương Đường đã từng
là người mẫu thì bác Cố cũng không phản đối, nhất là những ngày lễ tết,
bác Cố và Khương Đường cực kỳ thân thiết.
“Đỉnh đầu Đóa Nhi có
hai xoáy, cái này là giống Đông Thần rồi.” Đứa bé này có dáng dấp rất
giống Khương Đường, bác Cố ôm Đóa Nhi, nhìn rồi cười híp mắt, cuối cùng
thì phát hiện Đóa Nhi rất giống ba.
Khường Đường ngồi bên cạnh, nhìn về phía Cố Đông Thần rồi cười.
Cố Đông Thần là người đầu tiên phát hiện phụ nữ đều có điểm giống nhau, cũng rất thích khoe khoang, cười đến mức tự hào.
Những người ngồi bàn này đều là thành viên của Cố Gia, ông cụ Cố nhìn quét
mắt qua cháu gái, sắc mặt dễ nhìn hơn. Người ta nói diễn$đàn$lê$quý$đôn$ đứa bé có hai xoáy trên đỉnh đầu sẽ rất thông minh, lời này đặt ở trên
hai người con trai ông thì rất đúng, đứa con lớn rất chững chạc, làm cho công ty càng ngày càng phát triển, đứa con trai thứ hai, cứng đầu cứng
cổ, không trông cậy được gì hết.
“A, anh…………”
Vào lúc đó
tất cả tầm mắt của mọi người tập trung trên người của Đóa Nhi, Cố Đông
Lâm đột nhiên bụm miệng Úc Uyển ngồi bên cạnh, khó tin nhìn về phía Cố
Đông Thần, lại nhìn qua Khương Đường và Đóa Nhi trong ngực bác Cố.
Khường Đường cau mày nhìn cô ta. Cô không thích Úc Uyển, ngay từ lúc Úc Uyển
qua lại với Cố Đông Lâm, Úc Uyển làm bộ vô tình. Lộ chuyện Cố Đông Thần
và nữ minh tinh Lâm Tịch yêu nhau bảy năm, cô cũng biết Úc Uyển không
đơn giản như bề ngoài. Mà bây giờ, Khương Đường thấy được vẻ mặt của Úc
Uyển, giống như làm bộ.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Úc Uyển,
Úc Uyển muốn nói lại thôi, nhìn qua hai bên, phát hiện thấy những vị
khách cũng đang nhìn điện thoại di động, có người nhìn sang, đương nhiên mọi người đều đã biết, cô ta mới quay lại nhìn Khương Đường, đưa điện
thoại cho Cố Đông Thần, làm bộ khó khăn, “Anh hai, giám định DNA của anh và Đóa Nhi bị tung lên internet…”
Cố Đông Thần có chút khó hiểu, cái gì mà giám định?
Anh phản ứng kịp, vừa nhận lấy điện thoại di động vừa nhìn sang Khương
Đường, Khương Đường đã để ý các vị khách có gì đó không đúng, nhưng cô
không cảm thấy chột dạ gì vì cái giám định DNA, nhìn Cố Đông Thần cười
châm chọc, “Giám định DNA? Ai mà lại nhàm chán như vậy?”
Cố Đông
Thần thấy cô không có gì là hổ thẹn với lương tâm hay tức giận, anh cũng không vui vì trong ngày một trăm ngày của Đóa Nhi lại có vật này, sau
đó phát hiện tên người ủy thác trong tờ giám định là tên anh, Cố Đông
Thần lăn lộn trên thương trường nhiều năm cũng chưa tức đến mức như vậy, nhìn vào tờ giấy giám định cha con không cùng huyết thống, Cố Đông Thần cười nhạt một tiếng.
Đóa Nhiw là máu mủ của anh, anh không hề hoài nghi, lại càng không hoài nghi Khương Đường.
“Có chuyện gì xảy ra?” Ông cụ Cố trầm giọng hỏi.
Cố Đông Thần đưa điện thoại di động cho ông, sau đó đứng lên, đi tới bác
Cố nhận lại con gái, cúi đầu hôn con gái, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng ấm áp như mùa xuân tháng ba. Một tay ôm con gái, một tay vươn ra phía Khương Đường, Khương Đường liếc anh một cái, cũng rất hài
lòng về biểu hiện của Cố Đông Thần.
Hai vợ chồng đứng ngay ngắn,
Cố Đông Thần hướng về phía các vị khách nói: “Hôm nay là ngày Đóa Nhi
được trăm ngày, cảm ơn mọi người đã đến đây chung vui, tôi và Đường
Đường vô cùng vui mừng, đáng tiếc có người nhất định phá hoại, bịa đặt
ra giám định DNA. Người khác thì tôi không cần để ý, nhưng ở đây đều là
bạn tốt, tôi sẵn sàng giải thích một chút, Đóa Nhi là con gái bảo bối
của tôi, tôi chưa bao giờ hoài nghi, chưa bao giờ làm cái giám định đó.
Cái đó là tin đồn nhảm, tôi nhất định sẽ điều tra cho ra, sau đó hy vọng mọi người đừng chú ý đến chuyện đó nữa, khiến lời đồn đại dừng lại.”
Khương Đường ngửa đầu nhìn anh, tràn đầy hạnh phúc, Cố Đông Thần cười với cô, cúi đầu khẽ hôn môi cô.
Cho dù Lâm Tịch bên kia như thế nào, Khương Đường là vợ của anh, là mẹ của con gái anh, lúc này, anh phải bảo vệ hai mẹ con họ.
Tuấn nam cùng mỹ nhân, mặc dù trong lòng các vị khách vẫn còn đang chấn động vì cái tin tức vừa rồi, nhưng bây giờ, ai ai cũng vỗ tay nhiệt tình.
Ở một bàn rượu ở đằng xa xa, Thẩm Tố cũng vỗ tay, liếc mắt thấy Thẩm Kình không động đậy, cô ta nhìn sang thẳng, nhỏ giọng nhắc nhở, “Giám định
DNA có thể làm giả, Cố Đông Thần mà lại ngu đến mức đi công khai thân
phận sao?” Cho nên phần giám định kia nhất định là làm giả, cố ý tung
ra, hoặc là thù hận Cố Gia, hoặc là khích bác mối quan hệ vợ chồng của
Cố Đông Thần và Khương Đường. Tinh huống như thế, một khi Cố Đông Thần
có một chút hoài nghi Khương Đường, thì giữa hai vợ chồng sẽ có vết rạn
nứt.
Thầm Kình nhìn Khương Đường bên kia đã quay lại bàn rượu, người khác cũng vỗ tay xong rồi, anh ta mới giơ tay lên, vỗ qua loa mấy cái.
Anh ta đang mong đợi điều gì chứ? Coi như đứa bé không phải là của Cố Đông Thần, thì cũng không thể là của anh ta, đêm hôm đó, anh
ta đã mang bảo hộ đàng hoàng, mặc dù nói bảo vệ nhưng cũng không thể đảm bảo một trăm phần trăm, phần trăm trúng số cũng cực kỳ thấp, làm sao
lại có sự trùng hợp như thế? Không phải của anh ta, vậy thì Khương Đường vẫn còn………..
Thôi, anh ta thà chấp nhận Đóa Nhi là máu mủ của Cố Đông Thần còn hơn.
~
Khương Đường ngồi xuống lần nữa, phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của ông cụ Cố rơi
vào trên mặt cô, cô cố ý làm lơ xem như không biết.
Bị nghi ngờ
nɠɵạı ŧìиɧ mà cô vẫn bình tĩnh thong dong, xem ra phần lớn các vị khách
đã tin rồi, tờ giám định này đúng là tin đồn. Chỉ có Úc Uyển, cầm ly
rượu lên, che giấu ý cười nhẹ nhàng trên khóe miệng. Cô ta và Lâm Tĩnh
chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chứng kiến tình yêu lãng mạn bảy năm của
Lâm Tĩnh và Cố Đông Thần, Lâm Tịch năm đó diễ
TruyenHDđà
TruyenHDê@quý@đôn được gả
cho đạo diễn nước ngoài là có nỗi khổ khác, Úc Uyển khi đó không hiểu
chuyện, có thể chấp nhận Cố Đông Thần trong cơn tức giận kiếm người phụ
nữ khác, nhưng bây giờ cô đã biết được Lâm Tịch đáng thương, biết Cố
Đông Thần tình cũ khó quên, thì muốn tác hợp hai người lại một lần nữa.
Nhưng Khương Đường vô tội, Cố Đông Thần cũng vì điều này, nên không thể chủ
động vứt bỏ Khương Đường được, Khương Đường thì sao, cô biết rõ Cố Đông
Thần và Lâm Tịch ở cùng một chỗ, lại ham tài sản của Cố Gia không chịu
thoái lui, còn tìm trăm phương ngàn kế để có con, Úc Uyển thì ghét cô.
Đứa bé tới quá khéo, Úc Uyển có chút hoài nghi, có tính toán muốn thử
một chút, bứt vài cọng tóc của Đóa Nhi, để cho Lâm Tịch lấy một ít đồ
trên người Cố Đông Thần, ẩn danh gởi đến nơi giám định Tam Gia.
Cô ta và Lâm Tịch cũng không ôm nhiều hy vọng, không ngờ kết quả giám định ở Tam Gia lại như vậy: Cố Đông Thần và Đóa Nhi không cùng huyết thống!
Lâm Tịch tức giận thay Cố Đông Thần, phải nói cho Cố Đông Thần biết, Úc
Uyển mắng cô ta ngu, nếu nói thật cho Cố Đông Thần biết, thì anh sẽ biết cô có mưu đồ, tiếp theo anh sẽ coi bọn họ là cái gai trong mắt, lại nói đàn ông toàn thứ sĩ diện, Cố Đông Thần sẽ tìm một lý do khác để ly hôn
Khương Đường, vậy thì Khương Đường quá tiện nghi rút lui rồi. Úc Uyển
khổ tâm suy nghĩ, cô ta nghĩ ra được chủ ý này, tung ra tờ giấy giám
định, Cố Đông Thần có tin tưởng Khương Đường, thì vẫn còn cửa ải của ông cụ Cố.
Uống nhẹ một hớp rượu, trong lòng Úc Uyển cảm thấy ngọt ngào.
~
Bữa tiệc kết thúc, các vị khách ra về, hai vợ chồng Cố Đông Lâm và Úc Uyển cũng về nhà, chỉ có ông cụ Cố ở lại.
Khương Đường có thể đoán được mục đích của ông cụ Cố, biết điều ôm con gái về phòng, để cho hai cha con họ nói chuyện.
Nửa tiếng sau, Cố Đông Thần ở bên ngoài gõ cửa phòng.
“Cửa không khóa.” Khương Đường tựa vào đầu giường, nói nhỏ, cánh tay phải bị con gái ôm lấy. Con gái vừa mới ngủ, trước khi ngủ thì ôm chặt lấy cánh tay của mẹ, lúc này đã hơi nới lỏng ra rồi, nhưng Khương Đường cũng
không rút tay ra.
Cố Đông Thần bước vào rồi đóng cửa, đi tới
trước giường xem con gái, chầm chậm ngồi vào bên cạnh Khương Đường, nhìn cô, mặt thoáng chút ngượng nghịu.
“Cha muốn chúng ta làm giám định sao?” Khương Đường rủ lông mi xuống, âm thanh châm chọc.
Cố Đông Thần cầm tay cô, rồi lại bỏ ra, anh nhìn con gái đang ngủ say, thở dài, “Đường Đường, anh thật sự tin em, chỉ là cha lớn tuổi, còn là
trưởng bối nữa, chúng ta làm một lần, để cha an lòng là được rồi.” Dù
sao kết quả giám định cũng là con ruột, giám định để làm gì chứ.
Khương Đường đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Năm đó ông cụ Cố đồng ý cho kết hôn là có điều kiện, ông cụ muốn Khương
Đường phải rút khỏi làng giải trí, cô có kế hoạch thỉnh thoảng cũng sẽ
xuất hiện lại, để cân bằng sinh hoạt, nhưng vì để dỗ cho ông cụ vui, cô
cảm thấy mệt mỏi khi không được làm những gì mình thích. Nhưng sau khi
cưới, ông cụ cũng không thay đổi cách nhìn đối với cô, rồi bây giờ lại
hoài nghi con gái cô….
Cô có bất mãn chuyện Cố Đông Thần và Lâm Tịch, cũng sẽ không khiến Cố Đông Thần có xử với cha của anh.
Nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của ông cụ Cố, Khương Đường cười khổ.
Không có gì là vĩnh viễn. Lúc cô có sự nghiệp, cô mệt mỏi vì suốt ngày phải
liều mạng để có cuộc sống tốt hơn, cô đổi hướng sang cuộc sống Hào Môn
rộng rãi, Cố Đông Thần theo đuổi cô, cô đồng ý. Trong chớp mắt, cuộc
sống của cô trở nên rộng rãi giàu sang, thì lại thấy sắc mặt cha chồng
khó chịu, cô lại nhớ về công việc bận rộn trước kia.
“Phải lấy máu Đóa Nhi sao?” Cô ôm con gái, nhỏ giọng hỏi.
So với việc cô oán trách anh thì cô nhẹ nhàng như vậy lại khiến anh áy
náy, anh muốn giải thích một lần nữa, nói cho cô biết là anh tin tưởng
cô, lại cảm thấy nói điều đó không có tác dụng gì.
“Không cần,
theo anh tìm hiểu thì chỉ cần năm sợi tóc là được rồi.” Cố Đông Thần sờ
sờ đầu con gái, giám định yêu cầu phải có ít nhất năm sợi tóc, đến một
sợi anh cũng không dám bứt ra, sợ con gái đau.
“Anh làm đi.” Khương Đường nghiêng nghiêng đầu, cô không muốn tay mình làm đau con gái.
Cố Đông Thần do dự khoảng hai phút, mới lấy ra một cái bì thư để chuẩn bị
bỏ tóc vào, anh cúi đầu bứt tóc con gái. Bứt được sợi đầu tiên, Đóa Nhi
nhíu nhíu mày, Cố Đông Thần không dám làm nữa, chờ con gái ngủ say, sau
đó lại bứt được sợi thứ hai, Đóa Nhi nhếch miệng, dính sát vào ngực mẹ
uốn éo, động tác của Cố Đông Thần trở nên chậm hơn, nhưng rốt cuộc cũng
bứt được sợi thứ tư, Đóa Nhi bị đau nên tỉnh dậy, nhìn nhìn ba mẹ, chuẩn bị há mồm khóc.
Khương Đường cảm thấy chua xót cho con gái, lại
cười dụ dỗ, âm thanh đặc biệt dịu dàng, “Đóa Nhi không khóc, cho ba năm
sợi tóc, để làm vui lòng ông nội, nếu không thì bọn họ không thừa nhận
con là cháu gái của Cố Gia đâu.”
Đóa Nhi nghe hiểu được, nằm dính sát vào mẹ, đôi mắt mở to nhìn ba chằm chằm phòng bị.
Cố Đông Thần dằn lòng, lại bứt thêm một sợi nữa, trong tiếng khóc của con
gái thì anh bước đi nhanh ra cửa, không quay đầu lại nhìn.
Cửa đóng lại, Khương Đường nằm xuống, cho con gái ăn. Đóa Nhi rất nhanh chóng được thỏa mãn, bám mẹ, chỉ lo ăn.
~
Cố Đông Thần đi xuống lầu, đem bì thư giao cho trợ lý, để cho cậu ta mang đi giám định, tối nay sẽ có kết quả.
Ông cụ Cố ngồi trên ghế salon, lạnh lùng khiển trách con trai, “Chẳng lẽ
con cho là cha cố ý đổ oan cho nó?” Dù sao đó cũng là cháu gái ông, nếu
đúng là thật, thì ông sẽ không từ thật nói giả.
Cố Đông Thần lần đầu tiên không trả lời ông cụ, đi thẳng vào thư phòng.
Trợ lý đi từ lúc ba giờ chiều, Cố Đông Thần ngồi trong thư phòng chờ, nhớ đến ánh mắt của con gái, anh ngửa đầu dựa vào ghế.
Anh cứ tiếp tục dựa vào ghế như vậy, chờ, chín giờ tối, nhận được một tin nhắn hình ảnh của trợ lý.
Cố Đông Thần phóng to ảnh, thấy rõ hai con số ở phía sau, điện thoại di động rớt xuống.