Chương 32

Tô Túc rũ mắt che khuất tia sáng phức tạp trong mắt, tay cô ở chỗ bọn họ không nhìn thấy thì đã nắm chặt lại thành quyền. Cô trầm mặc hồi lâu, sau đó vẫn là xoay người rời đi.

Karen thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu rất sợ cô tuyên án tử hình cậu ngay tại chỗ này.

Qua một đêm, ngày cuối tuần được nghỉ phép ở nhà nhưng vừa sáng sớm tinh mơ thì Tô Túc đã bị người ta dùng biện pháp cũ để mời tới sân bóng. Từ rất xa cô đã nhìn thấy Karen vừa xoa tay phải vừa nói chuyện với một vị bác sĩ nam, chỉ thấy sau khi cậu vừa nhìn thấy cô đã liền không kiên nhẫn mà phất tay với người bác sĩ kia, sau đó treo lên nụ cười xán lạn có thể mê hoặc muôn vàn thiếu nữ mà chạy tới “Tô Tô, chị đã đến rồi, thật quá tốt.”

Tô Túc lại nhìn cậu không nói lời nào.

“Vậy chúng ta đây bắt đầu thôi.” Tuy rằng cánh tay phải vẫn còn đang co rút đau đớn nhưng vừa tưởng tượng đến cảnh tượng sau khi cậu thành công…… trái tim cậu liền bắt đầu trở nên kích động.

“Cậu út, hôm nay cậu không thể tiếp tục như vậy được……” Người bác sĩ kia cũng chạy theo lại đây, ông dùng tiếng Anh vội vàng nói.

“Câm miệng.” Karen lạnh giọng đánh gãy ông ta “Đưa ông ta đi.” Cậu ra lệnh cho hai người bảo vệ ở sau lưng.

Hai người đàn ông vạm vỡ đứng ở sau lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng ở dưới cái liếc mắt lạnh lùng của Karen mà cuối cùng vẫn căng da đầu “Mời” bác sĩ đi ra ngoài.

Như là không thấy được bất cứ chuyện gì, Tô Túc vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm ngồi xuống vị trí ngày hôm qua.

Karen cũng không nói nhiều, gọi người mang tới bao cát liền bắt đầu ném.

Lại bắt đầu lặp lại thất bại như ngày hôm qua, làm lại từ đầu, thất bại, lại làm lại từ đầu…… Tô Túc chăm chú nhìn Karen tập trung ném trúng mục tiêu, nhìn mái tóc vàng đang nhỏ giọt mồ hôi liên tục không ngừng của cậu, lại nhìn chiếc ao thun ướt đẫm dính sát vào người, nhìn cậu không ngừng xoa bóp cánh tay phải, nhìn cậu lộ ra vẻ mặt đáng tiếc sau khi thất bại lần nữa…… Đáng chết, vì sao cậu còn chưa chịu bỏ cuộc!

Bàn tay bóp chặt lấy thành ghế đã trắng bệch, cô im lặng mà nhìn Karen lại gọi người xếp lại gấu bông bị ném đổ, trong tim sôi trào giống như có sóng cuộn biển gầm.

Mồ hôi đầy đầu nhưng Karen cũng không rảnh đi lau, tay trái cậu không ngừng xoa bóp cánh tay phải đã sắp mất đi tri giác, cậu đã mệt đến mức chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng.

Gấu bông được sắp xếp lại một lần nữa, Karen hít một hơi sâu, giơ tay đi cầm bao cát được chuẩn bị sẵn ở một bên.

Rõ ràng là năm ngón tay đã nắm chặt nhưng bao cát vẫn cực kỳ không phối hợp mà vuông góc rớt xuống dưới.

Cả người Tô Túc run lên, trợn tròn hai mắt. Cô thẳng tắp nhìn chằm chằm Karen chửi thầm một tiếng, lại lần nữa gắng sức cầm lấy một bao cát. Bảo vệ ở bên cạnh nôn nóng mà nói câu gì đó nhưng Karen chỉ không kiên nhẫn mà dùng sức phất tay cho anh ta biến đi, cậu lại đi lên hai bước, một lần nữa bắt đầu ném bao cát.

Trước mắt Tô Túc trở nên mờ ảo, môi dưới của cô gần như bị bản thân bặm chặt đến không còn tí máu nào.

“Cô Tô” bảo an của Karen đứng ở bên cạnh cô cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng nói “Cô một hai muốn tay phải của cậu chủ phải gãy mất mới có thể tha thứ cậu ấy sao?”

Một câu này giống như là chạm tới công tắc mở ra tất cả cảm xúc của cô, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt hồi lâu rốt cuộc đã khống chế không được mà như trân châu trượt xuống gò má non mềm liên tục không ngừng.

Lúc này, Karen lại đúng lúc quay đầu để nhìn Tô Túc một cái nạp điện thì liền thấy nước mắt cô đang rơi như mưa, cậu hít vào một hơi, hoảng loạn mà chạy tới rồi dùng tay trái không ngừng lau đi nước mắt đang rơi không ngừng trên má cô, Karen cực kì nôn nóng hỏi: “Tô Tô, xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao lại khóc? Chị đau chỗ nào sao?” God, tim cậu đã bị bộ dáng khóc lóc đáng thương của cô vò cho đau.

Tô Túc nức nở vươn tay nắm lấy cánh tay phải của Karen, cảm nhận được tay cậu còn đang run lên nhè nhẹ thì khóc càng dữ dội hơn “Karen……” Cuối cùng cô cũng gọi tên của cậu.

Toàn thân Karen run lên, đôi mắt xanh lục lại càng là không thể tin nổi “Tô Tô” cậu chậm rãi quỳ xuống ở trước mặt cô, thật cẩn thận mà hỏi “Chị vừa mới kêu tôi phải không?”

Tô Túc nắm tay cậu thật chặt rồi kéo tay cậu để lên má mình, cô nhẹ nhàng mà hôn lòng bàn tay cậu “Karen.” Cô vừa rơi nước mắt vừa nở nụ cười gọi tên cậu.

Karen cảm thấy như cậu vừa nghe được thanh âm tốt đẹp nhất trên đời này. Cậu nắm lại tay cô, sau đó đặt tay cô ở bên môi mình, không ngừng đặt lên đó những nụ hôn khẽ “Tô Tô, Tô Tô” trong giọng nói còn mơ hồ có tiếng nghẹn ngào “Cuối cùng tôi cũng……lại nghe được tiếng chị gọi tên của tôi…… God…… Tôi giống như đã đợi cả một thế kỷ……”

Tô Túc cảm thấy lòng bàn tay cô đột nhiên có gì đó ấm áp ẩm ướt, cô giật mình, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía đôi mắt xanh lục xinh đẹp kia, chỉ thấy trên hàng lông mi thật dài của cậu đã dính lên hạt nước trong suốt “Karen……” Cậu khóc?

“Tô Tô, Tô Tô của tôi……” Rốt cuộc kiềm chế không được nữa, cậu lập tức ngửa đầu, một tay giữ lại sau gáy Tô Túc, cánh môi mỏng run rẩy, cậu dùng hết sực lực toàn thân để hôn lên đôi môi đỏ mọng mà cậu thương nhớ ngày đêm kia……