Tô Túc ngồi ở trong một quán cà phê có phong cách bài trí ưu nhã, cô lẳng lặng mà nhìn đám đông qua lại ở ngoài cửa sổ.
“Xin lỗi Túc, ba đến muộn.” Một người đàn ông trung niên đeo kính có chút thở gấp đứng ở trước mặt cô nói xin lỗi.
Tô Túc quay đầu nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, những sợi tóc bạc rõ ràng trên mái đầu kia cùng nếp nhăn ở khóe mắt trùng lập với hình ảnh của người đàn ông từ ái trong trí nhớ, cô không kìm lòng được mà có chút buồn bã. “Không sao, mời ngồi đi…….ông Ôn” Cô thấp giọng nói.
Nghe được cách xưng hô của cô, người đàn ông trung niên kia lộ ra ánh mắt buồn bã, ông yên lặng ngồi xuống đối diện cô.
“Quý khách, xin hỏi quý khách uống gì?” Nữ phục vụ đi tới rồi mỉm cười hỏi.
“Một ly cà phê đen.”
“Mời quý khách chờ một lát.”
Đợi người nhân viên rời đi, không khí giữa hai người liền rơi vào yên lặng. Sau một lúc lâu, Tô Túc mới vừa khuấy ly nước trái cây vừa mở miệng nói: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Người đàn ông kia cực kỳ khẩn trương mà đan chặt mười ngón tay để trên bàn, ông ta im lặng một hồi rồi mới chậm rãi nói: “Không có chuyện gì, chỉ là ba muốn gặp con thôi, chúng ta……đã mười mấy năm không gặp rồi đúng không? Hôm nay con đồng ý gặp ba, ba……” Người đàn ông kia nghẹn ngào lên tiếng “Thật vui vẻ.”
Tô Túc cúi đầu trầm mặc không nói.
“Những năm gần đây, con sống tốt không?” Cha Ôn thật cẩn thận mà hỏi.
Tô Túc gật gật đầu.
“Mẹ con cũng sống tốt sao?”
Lại gật gật đầu.
Lúc này người phục vụ đưa lên cà phê, cha Ôn thổi thổi rồi uống hết cả ly trong một ngụm.
Tô Túc nhìn ông uống xong một ly trong một hơi, biểu tình có chút phức tạp.
Hai người lại im lặng một hồi, sau đó cha Ôn mới mở miệng lần nữa “……Nghe nói, một minh tinh lớn ở nước Mỹ tặng rất nhiều quà cho con, cậu ta là bạn trai con hả?”
Tô Túc lắc lắc đầu.
“Vậy hiện tại con có bạn trai sao?”
Cô vẫn lắc đầu.
“Không có bạn trai à……cũng tốt, con còn nhỏ, không quen bạn trai cũng tốt.” cha Ôn nở nụ cười ôn hòa “Sau này khi quen bạn trai nhất định phải cẩn thận, đàn ông không nhất định phải có tiền nhưng nhất định phải đối tốt với con thì con mới có thể ở bên cậu ta……Cho dù thế nào……cũng đừng tìm một người giống như ba.” Cha Ôn mất mát nói.
Tô Túc không nói gì mà vẫn cúi đầu, như có như không mà quấy nước trái cây như cũ.
“Túc, con……” Sau khi im lặng một lúc lâu, cha Ôn cuối cùng mới lấy hết can đảm mà nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ đang cúi xuống của cô, lòng ông tràn đầy yêu thương nói “Ba biết lúc trước đã làm tổn thương tim con, ba đã biết ba sai rồi, con……có thể tha thứ cho ba sao?” trong giọng nói của cha Ôn chất chứa sự khẩn cầu hèn mọn, hi vọng đứa con gái mà ông yêu thương nhất từ tận đáy lòng có thể tha thứ cho ông, có thể lại gọi ông một tiếng “Ba” thì ông đã không còn cần gì hơn.
Ông ngừng thở chờ đợi quyết định của cô con gái yêu quý.
Tô Túc trầm mặc hồi lâu rồi mới uống một ngụm nước trái cây, khi cô ngẩng đầu lên thì đã lộ ra gương mặt tươi cười xa cách “Ông Ôn, không phải tất cả sai lầm đều là có thể tha thứ. Tôi nghĩ ông cũng biết, tôi với con gái kia của ông có chút không hợp, cho nên ông vẫn là đừng nói mấy lời này nữa, để tránh……cũng mất cả đứa con gái kia.”
Nghe xong lời Tô Túc nói, trong nháy mắt cha Ôn giống như là đã già đi mười tuổi.
Tô Túc dời tầm mắt đi “Ông tìm tôi hẳn là có chuyện khác đúng không? Nếu như là không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
“Chuyện khác?” Cha Ôn lẩm bẩm lặp lại “À, Tinh nói……Giữa hai con có chút hiểu lầm, cho nên người bạn minh tinh kia của con không chỉ làm nó mất việc mà còn cắt đứt tất cả đường sống của nó……”
Trong mắt Tô Túc hiện lên một tia sáng lạ.
“Ừm, Tinh là đứa được nuông chiều một chút, nhưng nói đến cùng thì nó cũng là đứa em gái duy nhất của con…… Con có thể, làm cho người bạn kia của con tha cho nó không?”
“Tôi với người minh tinh kia cũng không quen cho lắm.” Tô Túc hít sâu một hơi, hóa ra cho dù đã qua lâu như vậy, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được chuyện người đàn ông này chính miệng nói ra hai chữ em gái, cô đứng lên, móc ra một tờ tiền giá trị lớn đặt lên bàn “Khuyên ông một câu, ông phải quản giáo đứa con gái bảo bối của ông chặt hơn, nếu không sau này cô ta sẽ càng thảm hơn nữa. Tôi còn có việc, đi trước.”
Tô Túc nói xong cũng không màng cha Ôn ở sau lưng kêu liên tục, cô không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi tiệm cà phê.
Cha Ôn nhìn theo bóng dáng rời đi quyết tuyệt của Tô Túc, suy sụp tinh thần mà ngồi thụp xuống.
Cách vài bồn hoa, ở ngay phía sau chỗ Tô Túc ngồi có một cậu trai trẻ che hơn nửa khuôn mặt đang cúi đầu, tay cậu nắm lại thành quyền, đấm thật mạnh lên thành ghế ngồi.
Khi ra khỏi cửa tiệm, Tô Túc hơi hơi ngửa đầu, không muốn để nước mắt rơi ra ngoài.
Tiếng chuông di động vào giây phút này vang lên.
Cô chùi khóe mắt rồi nhận điện thoại: “Alo, xin chào.……Ừm, có chuyện gì sao?”
Không biết đối phương nói cái gì, mà nguyên bản Tô Túc còn đang sa sút tinh thần lại lập tức lộ ra biểu cảm không thể tin được, cuối cùng cô trừng lớn hai mắt rồi la lên một tiếng “Anh nói cái gì!”