Chương 38

Trì Tuấn chậm rãi thong thả bước vào quán bar, giờ

đã

là mười hai giờ. Bất quá ở đây, thời điểm về đêm là đông nhất, vừa bước vào

đã

trông thấy

trên

sàn nhảy nam nữ

đang

vui vẻ nhảy nhót.

Trì Tuấn

đi

vòng qua bước vào quầy bar ngồi xuống, gõ

một

cái kên bàn, kêu Trương Uy

đang

đướng trong quầy rót rượu

nói:” A Uy,rót cho

anh

một

ly rượu.”

Trương Uy sắc mặt nặng nề nhìn

hắn

một

cái, lấy

một

chén rượu rót cho

hắn, đặt mạnh để trước mặt

hắn,

không

thèm

nói

truyện.

Trì Tuấn cau mày

một

cái, bưng chén rượu uống

một

hớp lớn, giương mắt

nói

: "A Uy, chú làm sao? Người nào đắc tội chú vậy?"

Trương Uy lạnh mặt nhìn về phía

hắn: "anh

Tuấn, chúng ta đến Giang Thành là vì cái gì? Chẳng lẽ

anh

đã

quên?"

Trì Tuấn đặt chén rượu xuống, chống lại ánh mắt chất vấn của

hắn: "anh

không

quên.

anh

sẽ

không

để cho ba

anh

cùng Chu Hạo chết

một

cách vô ích."

"Vậy tại sao

anh

lại cùng Diệp Sơ Hiểu ở cùng

một

chỗ?"

Trì Tuấn tránh

đi

ánh mắt của

hắn: "anh

ở cùng

một

chỗ với



ấy,

không

ảnh hưởng đến việc sau này của

anh

em mình.”

Trương Uy hiển nhiên bất mãn với đáp án như vậy:”anh

Tuấn,

anh

muốn tìm nữ nhân khác, em tán thành cả hai tay. Nhưng tại sao lại là Diệp Sơ Hiểu?

anh

đã

quên



ta lúc trước đối vơi

anh

như thế nào sao? Nếu

không

có người cảnh sát kia trông thấy, đưa

anh

đến bệnh viện,

anh

nghĩ xem

anh

lúc đó

anh

có qua khỏi

không?anh

nể tình Trì thúc trước kia

không

tìm



ta tính sổ em có thể hiểu được, nhưng tại sao bây giờ lại phải cùng

một

chỗ với



ta?”.

Trì Tuấn trầm mặc

một

lát, quay đầu hướng sang

hắn:”A Uy,

anh

biết chú

không

thích Diệu Sơ Hiểu. Nhưng chuyện của hai năm trước,

anh

chỉ có thể

nói, nếu lúc đấy

anh

chết

đi, vậy

sẽ

không

có cơ hội hận



ấy, mà

hiện

tại bây giờ

anh

còn sống, cũng

sẽ

không

hận



ấy, bởi vì

anh

bị thương cùng



ấy

không

có chút quan hệ.”

Trương Uy giọng điệu mỉa mại cười

nói:”AnhTuấn,,anh

có biết hay

không? Nhiều năm như vậy, em từng nghĩ tới chuyện xấu nhất, chính là chuyện

anh

thích Diệp Sơ Hiểu,

không

nghĩ tới ý nghĩ này liền ứng nghiệm. Từ

nhỏ

đến khi lớn,

anh

luôn lãnh đạm với



ta, nhưng luôn ngầm giúp đỡ



ấy, lúc trước em luôn cho rằng

anh

chỉ vì muốn tốt cho người Tân Đường trượng tình, trượng nghĩa, bởi vì khi ấy

không

thể nghĩ được

anh

sẽ

thích



ta.Bởi vì



ta

không

đáng để

anh

thích,



ta căn bản cũng

không

coi trọng chúng ta. Cho dù



ta

hiện

tại cùng

anh

một

chỗ, nhưng cuộc sống sau này của



ta tất nhiên

sẽ

gặp được người ưu tú hơn,

anh

có thể cam đoan rằng



ta

sẽ

lựa chọn ở bên cạnh

anh

sao.”

Trì Tuấn ngửa đầu uống

một

ngụm rượu lớn, thản nhiên

nói:”

anh

biết, nhưng

anh

lại muốn như vậy.”

Trương Uy tức giận hầm hừ

một

tiếng:”Em chúc hai ngươi hạnh phúc…Còn có… em cũng

không

hy vọng

anh

sẽ

bởi vì



ta, mà trở lên

không

tuân thu quy ước trước kia.”

“anh

nói

rồ, cùng với



ấy

một

chỗ,

sẽ

không

làm ảnh hưởng đến bất kỳ chuyện gì.”

Diệp Sơ Hiểu cùng Trì Tuấn tựa như lần đầu lâm vào bể tình nam nữ, trẻ tuổi giống nhau, hận

không

thể mỗi ngày mỗi giây phút, ở cùng

một

chỗ.

Loại cảm giác này Diệp Sơ Hiểu cho tới bây giờ chưa từng trải qua, nhưng



khẳng định về sau

sẽ

không

có lại.

Tính cạch của



từ trước đến nay đều là sống nội tâm, thậm chí còn có chút lạnh lùng, thứ tình cảm này đối với



hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng vì Trì Tuấn mà mở rộng tấm lòng, làm



mới hiểu được, trong tâm



luôn

ẩn

chứa tình cảm phong phú, tựa như núi lửa vậy, chỉ còn chờ hết sức căng thẳng mà phun ra.

Nhưng loại tình cảm này cũng chỉ có ở mỗi trì Tuấn, bởi vì



hoàn toàn tin tưởng vào

hắn, lên cam đam đêm tứ tình cảm này giao vào trong tay

hắn.

Tuy rằng



có chút căng thẳng ngượng ngùng, nhưng



hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn với

hắn

thậm chí còn nghĩ đem chính mình giao cho

hắn.

Bất quá, tên lưu manh trì Tuấn kia, tuyệt nhiên

không

buông tha cơ hội suồng sã

cô, nhưng trừ bỏ hôn môi,

hắn

cũng

không

có hành vi lỗ mãn nào.

Cho nên Diệp Sơ Hiểu loại này xấu hổ ý tưởng cũng chỉ là

một

cái thoáng qua.

Tuy

nói

là quen biết nhau hai mươi năm, nhưng dù sao bây giờ mới chính thức ở

một

chỗ với nhau.

Có đôi khi Diệp Sơ Hiểu, nghĩ đến trước kia ở Tân Đường lúc ấy

hắn

chỉ là

một

đứa trẻ mà



cũng vậy,

không

khỏi cảm thấy mình và Trì Tuấn có chút buồn cười.

Ở cái tuổi đó đều là những đứa trẻ non nớt, ở Tân Đường lúc đó cũng chỉ là nhân vân hi hữu mà thôi.

Nó đến đây, Diệp Sơ Hiểu nghĩ tới Trì Tuấn

thật

sự

có chút hoài nghi. Lúc trước

hắn

cùng Chu Hạo và mấy tên khác đầu là thần tượng của các



gái

ở chỗ

cô. Trương Uy nhưng

thật

ra nhiều, bất quá khẳng định cũng có bạn

gái

Chỉ có Trì Tuấn, cho tới bây giờ



vẫn chưa thấy bên cạnh Trì Tuấn xuất hiên



gái

nào, cho tới bây giờ chỉ có Trương Uy cùng Chu Hạo là thân thiết với

hắn.

Bát quá

hắn

cũng từng ra nước ngoài học đại học, nước mỹ phong cách cởi mở, có rất nhiều



gái

xinh đẹp quyễn rũ.

Làm cho diệp Sơ Hiểu vui vẻ hỏi

hắn

thì

lại bị

hắn

lườm

một

cái:” Lão tử đây

không

thích bò sữa. Hơn nữa,

anh

đây đẹp trai như vây, bị người khác sờ soạn

một

cái đều cảm thấy rất mệt.

thật

sự

là quá múc tự kỷ, chỉ làm cho người khác

không

muốn nghe.

Diệp Sơ Hiểu tờ mò, liền đưa tay đặt

trên

lưng

hắn: “để em sờ

anh

,xem nhìn

anh

muốn hay cảm thấy mệt?.”

Ngoài dự liệu, Trì Tuấn thế nhưng lại rất dễ bị buồn,



mới chạm vào

hắn,

hắn

liền cười ha hả.

Bây giờ Diệp Sơ Hiểu

đã

phát

hiện

ra khuyết điểm này của

hắn, luôn hữu ý vô ý

đi

cong

hắn, nhìn

hắn

cười ha ha.



thích nhìn

hắn

cười, có lẽ thường

không

thấy

hắn

cười, tươi cười đều là đặc biệt đẹp mặt, liền ngay cả bên mép nếp nhăn

trên

mặt khi cười đều đãng

một

tia tốt đẹp.

Diệp Sơ Hiểu

đã

lâu

không

nhớ được mình

đã

vui vẻ như bây giờ từ lúc nào, có lẽ là lúc



học cao trung, Diệp Kiến Cương lúc đấy còn chưa hút thuốc phiện, Trương Liên lúc bấy giờ

không

có qua lại với Trì Buông Năm làm người đàn bà dâʍ đãиɠ. Lúc bấy giờ chỉ là đôi vợ chồng bình thường ở Tân Đường, tu trí làm ăn,

không

hề chơi bời lêu lổng, hai người mở

một

quán bài

nhỏ, chăm chỉ cố gắng kiếm tiền nuôi dưỡng con

gái.

Cũng được hơn nửa năm,

thì

Diệp Kiến Cương nghiện ma túy, mọi thứ lúc đó đều sụp đổ.

Mà lần này, Diệp Sơ Hiểu cảm nhận niềm vui này, so với trước kia gấp trăm ngàn lần. Nhưng vui vẻ như vậy, tới rất nhanh mà

đi

rất nhanh,

sẽ

luôn làm



cảm bất an, thến lên trong giấc ngủ có đôi khi



giật mình tỉnh giấc, hoài nghi đây có phải là mình

đang

ở trong mơ

không.

Hai người quấn quýt nhau được

một

tuần,

thì

Trì Tuấn bỗng nhiêu kêu bận rộn biết mất

một

ngày

không

thấy tung tích đâu.

Diệp Sơ Hiểu bỗng cảm thấy mất mát, nhưng bỗng nhớ tới, bài tập mấy ngày nay



đều

không

có động đến, vừa vặn lúc này

hắn

không

có ở đây, liền

đi

tới phồng tự học, cắm rễ

một

ngày ở đấy.

Từ phòng tự học

đi

ra, trời

đã

nhuộm tối, Diệp Sơ Hiểu liền tùy tiện lấy vài đồng

đi

mua bánh mỳ, vừa

đi

vừa ăn hướng đến ký túc xá.

Vừa

đi

xuống lầu,



liền thấy

một

chiếc xe quen thuộc màu đen tuyền, đứng ở ven đường.



nhíu mày nhìn nhìn, chuận bị thừa dịp trời tối mà trốn

đi, lại bị Đàm Khải

đang

đứng ngoài xe nhìn thấy.

"Diệp Sơ Hiểu!"

hắn

gọi tên của

cô.

Đàm Khải là nhân vật phong vân ở trường

cô,

không

ít người biết,

hắn

lại ở đây gọi to tên

cô, làm bao nhiêu nh=gười tò mò nhìn

cô.

Diệp Sơ Hiểu nhếch miệng, hướng

hắn

đi

đến, thanh

âm

giống như mất hơi bình thường

nói: "Có chuyện gì sao?"

Nay



đối mặt với

hắn, tâm tình thất

sự

phức tạp.



cũng từ có ý định câu đẫn

hắn, mà lúc trước



cự tuyệt

hắn,

một

cái khả năng cùng thuốc phiện có liên quan đến

hắn.

Bất luận là kia

một

thân phận, cũng để cho



muốn tránh càng xa càng tốt,



thậm chí

đã

muốn quyết định đem công việc ở chế dược kia bỏ

đi.

Đàm Khải trước sau như

một

thận trọng ôn hòa,

hắn

đối với



vui vẻ: "Cho dù

không

làm được người

yêu, cũng có thể làm bạn, em làm gì đối với

anh

như gặp đại dịch vậy chứ.”

Diệp Sơ Hiểu trấn tĩnh sắc mặt lại, ngẫm nghĩ

một

hồi, liền

nói:” em

đã

có bạn trai rồi.”

Đàm Khải hơi sững sờ, nhưng kịp phản ứng, cười

nói: "Có phải tên côn đồ đó

không?"

hắn

lúc

nói

lời này, cũng

không

có ngữ khí khí khinh bỉ gì,mà lại mang theo

một

tia cảm giác về

sự

ưu việt,

nói

xong

hắn

lại tiếp tục, "em xác định muốn ở môt chỗ với tên côn đồ đó?”

Diệp Sơ Hiểu

nói

: “Nhưng em thích

hắn."

Đàm Khải nở nụ cười tươi: "Sơ Hiểu, em cảm thấy tình

yêu

có thể có cơm ăn? em

không

phải là tiểu



nương

không

biết



được, cho nên

anh

tin tưởng em rất



ràng điểm này."

Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên cũng cười: "Thời điểm trước kia em cũng từng ngây thơ nghĩ như vậy, nhưng hiên tại em

không

ngây thờ như vậy nữa, cho lên em biết cái gì đối với em là quan trọng nhất.”

Đàm Khải lắc đầu: "anh

hy vọng em

sẽ

suy nghĩ kỹ hơn

một

chút nữa.

anh

sẽ

chờ em."

hắn

vừa dứt lời, Diệp Sơ Hiểu liền làm bộ xoay người, lạnh lùng từ chối: "không

cần, em

sẽ

không

lo lắng nữa."

Đàm Khải hơi nhíu mày,



ở phía trước xa cachs,

một

phem cầm lấy tay

cô:” Sơ Hiểu. Có phải em chỉ kiếm cớ có lệ với

anh

đúng

không?”.hắn

dừng chút thẳng thắn nhìn vào mắt

cô,” Em

không

phải đối với

anh

có hiểu lầm gì chứ? Cho lên mới thái độ như vậy với

anh?”.

Diệp Sơ Hiểu nhìn ánh mắt chăm chú của

hắn, trong đầu lại xuất

hiện

những gói

nhỏ

tinh thể màu trắng kia.

Đàm Khải nhìn

cô, trầm mặc

một

lát, bỗng nhiên

nhẹ

giọng cười, liền lấy từ túi quần ra

một

hộp

nhỏ, đặt ở trước mặt

cô: "em là vì nhìn đến thứ này đúng hay

không?"

Diệp Sơ Hiểu ánh mắt dừng ở cái hộp kia, biểu tình kinh hãi, nhất thời nhưng lại

nói

không

ra lời.

Đàm Khải tiếp tục cười đến vân đạm phong khinh: "anh

cũng biết là như vậy. Như thế nào? em cho là đây là băng phiến? Cho nên cho rằng

anh

hít thuốc phiện, thậm chí là buôn lậu thuốc phiện?"

Diệp Sơ Hiểu đầu óc chỗ trống, chỉ theo bản năng giống như xu lợi tránh

đi

bản năng bình thường lắc đầu phủ nhận: "Em

không

nghĩ như vậy."

"anh

biết em bởi vì ba hít thuốc phiện, đối với thuốc phiện vô cùng thống hận, cho nên vì

một

chút nhầm lẫn

không

có gì oán trách.Nhưng mà em nghĩ xem

một

tổng giám đốc của

một

công ty lớn,

sẽ

đi

làm con đường chết như vậy?.

Diệp Sơ Hiểu trầm mặc

một

lát, ngẩng đầu nhìn về phía

hắn.



cũng từng nghĩ tới, làm cho



nhìn

không

ra ở trong mắt Đàm Khải,có hay

không

cất giấu nào đó làm



thấy tia thẫn thờ.

"Em

không

nghĩ gì quá,chỉ là em rất thống hận thuốc phiện."

Đàm Khải gật gật đầu, đem vật cầm trong tay đem cái hộp

nhỏ

mở ra, bên trong tinh thể lộ ra, ở Diệp Sơ Hiểu kinh ngạc trong ánh mắt,

hắn

lấy

một

miếng

nhỏ

để vào trong miệng, sau đó chắc lưỡi

một

cái, hé miệng cười

nói: "Rất ngọt. Muốn hay

không

thử

một

lần?"

Diệp Sơ Hiểu vẻ mặt tim đập mạnh và loạn nhịp.

Đàm khải nhún nhún vai, lại cười

nói: "Đây là vỏ bọc thuốc mà công tuy chúng ta

đang

chế tạo, chính là đường thông thường. Em

không

tin, liền nếm thử?.

Diệp Sơ Hiểu kịp phản ứng, nghi ngờ nhìn

hắn

một

cái,

thật

cẩn thận đưa tay chấm

một

ít ở ngón tay, đặt ở đầu lưỡi

một

liếʍ.

một

tia ngọt ý kéo mở ra.



lập tức thoải mái cười

nhẹ

nhàng thở ra, nhưng ở lơ đãng nhìn vào mắt Đàm Khải thấy

sự

bình tĩnh ý trười trong mắt Đàm Khải, trái tim

không

hiểu chợt căng lên. Nhanh chóng ổn định tinh thần

một

chút,



liền nhìn

hắn

cười:” Thực xin lỗi, thực là

đã

hiểu lầm

anh.

anh

nói

đúng, em

thật

rất căm hận thuốc phiên,cho lên có chút nhầm lẫn. Nhưng

thật

không

phải vì em có bạn trai vì chuyện này,

thật

sự

em

không

có gạt

anh."

Đàm Khải

không

cho là đúng cười cười: "không

sao,

không

làm được người

yêu, làm bạn cũng biết. Chỉ cần em đừng nghĩ vừa mới, vừa thấy

anh



đã

muốn trốn."

Diệp Sơ Hiểu có chút ngượng ngùng lắc đầu: "sẽ

không."

Đàm khải nhìn đồng hồ tay

một

chút: "Thời gian

không

còn sớm, em quay về ký túc xá nghỉ ngơi

đi.

sẽ

liên lạc lại."

" Ừ."

Trở lại ký túc xá, Diệp Sơ hiểu đầu óc vẫn còn có chút loạn, vừa mới Đàm Khải biểu tình ở nàng đầu óc huy chi

không

tiêu tan, ngồi ở chính mình ghế

trên, kinh ngạc

không

nói

lời nào.

Hắt xì!

Trần Linh hắt xì

một

cái làm cho



giật mình, mà lấy lại tinh thần, quay đầu sang nhìn



xoa cái mũi, lẩm bẩm: "Dạo này thời tiết thay đổi bất thường, may mắn là mình có thuốc phòng cảm mạo." Liền phát

hiện

Diệp Sơ Hiểu

đang

nhìn mình, liền uống nước uống thuốc, vừa tiếp tục

nói: "Sơ Hiểu, cậu phải chú ý

một

chút đừng có bị cảm. Bất quá nếu như thực bị cảm, chỗ này của tớ có thuốc."

Diệp Sơ Hiểu thấy trong tay



hộp thuốc có chút nhìn quen mắt, thuận miệng hỏi: "thuốc gì vậy?"

Trần Linh

nói

: "Chính là ta trường học bên cạnh Hoa Hạ chế thuốc sản xuất cảm mạo khang. Khoan hãy

nói, hiệu quả thực rất tốt, khó trách bán được rất tốt."

Diệp Sơ Hiểu đầu óc linh hoạt chợt lóe,

đi

qua, đem thuốc kia hộp cầm lấy, lại từ bên trong rút ra bản thuyết minh nhìn nhìn. Sau đó ánh mắt rồi đột nhiên dừng lại ở thành phần trúng Ma Hoàng dảm ba chữ.



đúng ma túy có chút hiểu biết, làm cho



biết, thứ này là có thể chế thành băng phiến nguyên liệu.

"Nhìn cái gì đấy?" Trần Linh kỳ quái hỏi nàng.



nhếch miệng lắc đầu, đem hộp thuốc cất kỹ.

Trở lại chỗ mình ngồi do dự hồi lâu,



lấy điện thoại di động ra chăm chú nhìn màn hìnhđiện thoại,

đi

ra ký túc xá rẽ vào hành lang tầng

một

góc

không

có người, sau đó bấm số điện thoại mà nhiều ngày thường xuyên liên lạc cái số kia.

Đầu bên kia rất nhanh bắt máy, huyên náo thanh

âm

biểu

hiện

Trì Tuấn lúc này

đang

ở quán bar, chỉ nghe

hắn

cà nhỗng

nói: "Làm sao vậy?

một

ngày

không

thấy

đã

nghĩ đến

anh?"

Diệp Sơ Hiểu bĩu môi, thanh

âm

cũng là nghiêm túc: "Trì Tuấn, em có chút việc muốn

nói

với

anh."