Chương 30

Diệp Sơ Hiểu sau giấc ngủ ngoài ý muốn kia kiên định, liền mở mắt ra,thì

bây giờ ngoài cửa sổ

đã

tràn ngập ánh nắng,



vén màn lên nhìn quanh phòng, trống

không

sớm mất bóng dáng, nhanh chóng nhìn ra cửa sổ, nhìn

không

ra dấu vết Trì Tuấn vượt tường hôm qua.



không

quá yên tâm, bước nhanh đến bên cửa sổ cúi đầu nhìn xuống dưới, mặt cỏ tựa hồ nhìn

không

ra dấu vết gì, liền thở phào

nhẹ

nhõm.

Nhưng

không

khỏi lầm bầm lầu bầu mắng: "Cao như vậy, cũng

không

sợ ngã chết!"

Càng làm cho Diệp Sơ Hiểu tức giận đến cắn răng nghiến lợi là, khi



bưng chậu nước

đi

rửa mặt, liền gặp hai nữ sinh cùng tầng nhưng



không

nhớ tên, nhìn



với vẻ mặt kỳ quái.



không

hiểu sao cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ chẳng lẽ chuyện hôm qua Trì Tuấn đến đây bị người ta phát

hiện, liền nhíu mày đứng ở bệ rửa tay lơ đãng nhìn thấy người trong gương

không

khỏi giật mình thiếu chút nữa kêu lên.

Chỉ thấy

trên

mặt



toàn nét bút bi, tất cả đều bị vẽ xiên sẹo.

không

cần nghĩ cũng biết đây là tác phẩm của ai.

Khó trách nữ sinh vừa rồi nhìn



với ánh mắt kỳ quái như vậy!.

Đáng ghét!.

Diệp sơ hiểu vừa mắng vừa ra sức rửa mặt, mất

đi

một

buổi sáng tốt lành của



, bị chà sát đến nỗi mặt đỏ ửng, mới miễn cưỡng đem này dấu vết xóa.



nhìn gương mặt đỏ ửng của mình

trên

gương, nghiến răng nghiến lợi kêu vài tiếng Trì Tuấn, chỉ là dư

âm

kia mới biến mất ở môi, nhìn khuôn mặt mình qua gương bỗng nhiên lại thấy buồn cười.

"Trẻ con khốn kiếp!"

Bị Trì Tuấn náo loạn như vậy,vốn Diệp Sơ Hiểu lúc đầu có chút do dự, lại

không

có cách nào hạ quyết tâm chấp nhận tình cảm của Đàm Khải, nhưng lại

không

nỡ cự tuyệt.





ràng như vậy.

Cũng may Đàm Khải giống trước đây công việc bề bộn,

không

truy vấn câu trả lời của

cô, chỉ cố định mỗi ngày đều đặn nhắn tin hay gọi điện cho

cô, gọi điện cũng chỉ tâm

sự

những chuyện vặt trong công ty,

hắn

chầm chậm,nhẹ

nhàng tiếp cận làm cho



không

chút đề phòng.

Vậy đại khái chính là thành thục nam nhân chỗ hơn người.

Đến khai giảng,cô

đến chế dược Hoa Hạ nộp nốt đoạn cuối bản thảo

đã

dịch xong. Diệp Sơ Hiểu ngẫm nghĩ

một

hồi vẫn

không

nên tiếp tục cầm máy tính người ta nữa, liền ở lần cuối nộp bản thảo này

thì

đem laptop trả lại thư ký Lý.

Qua ngày hôm đó, Trì Tuấn

không

có xuất

hiện

trong cuộc sống hay sinh hoạt của



nữa.

Mấy ngày nay

không

có lớp vào buổi sáng, Diệp Sơ Hiểu liền ở lại ký túc xá đọc sách. Điện thoại

trên

bàn bỗng nhiên đổ chuông,



còn tưởng Đàm Khải gửi tin nhắn cho

cô, tùy tiện lấy ra xem, hóa ra

không

phải mà là của Trì Tuấn.

Nhìn dãy số Trì Tuấn lần trước



xin ở quán bar, tuy rằng sau lần đó

không

có dùng nữa, nhưng nhưng



vẫn lưu số Trì Tuấn trong điện thoại.



cảm thấy có chút kỳ quái,Trì Tuấn cho trước giờ

không

bao giờ liên lạc hay trả lời tin nhắn của

cô, như thế nào đột nhiên gửi tin nhắn cho

cô. Nghi ngờ mở điện thoại ra xem, chỉ vọn vẹn hai chữ:”Xuống dưới”.

Trong khỏang thời gian này, Diệp Sơ Hiểu đối với Trì Tuấn có chút tâm ý,

không

nói

ra được. Trực giác của



luôn nhắc



nên giữ khoảng cách với

hắn, nhưng trong tiềm thức lại quan tâm để ý đến

hắn.



nghĩ rằng loại tâm ý này là do hai người đều đến cùng

một

thi trấn,mặc dù hai người

không

thân thiết với nhau cho lắm, nhưng cũng có quen biết nhau nhiều năm.

Dường như lý do đó

không

đủ thuyết phục được chính mình lúc này, nhưng dẫu sao cũng đến từ tân đường uy liền chưa bao giờ cho



loại cảm giác này.

Lần trước Trì Tuấn ban đêm xông vào ký túc xá, loại cảm xúc này càng



ràng hơn,



lúc ấy ở lúc

đang

ngủ, thậm chí cảm thấy có Trì Tuấn bên cạnh, làm



thấy an tâm, ngon hơn.



cho rằng mình gặp quỷ.

Cũng may là mấy ngày sau đó, Trì Tuấn

không

còn xuất

hiện

nữa,



cũng đem cảm giác quái lạ này quên

đi.

Diệp Sơ Hiểu nhìn tin nhắn vừa được gửi đến được vài giây nhìn đến thất thần,

đi

đến bên cửa sổ, lén lút nhìn ra bên ngoài, quả nhiên trông thấy

hắn

ở dưới lầu

trên

bãi cỏ bên kia đường, dựng chiếc mô tô lớn,Trì Tuấn

đang

an vị

trên

xe,

một

chân chống đất, nghiêng đầu nhìn lên

trên.

hắn

vốn cũng phải học đại học niên kỷ, trừ bỏ chiếc xe mô tô

đang

ngồi

trên

xe ra,

một

thân hưu nhàn ăn mặc

không

khác sinh viên khác là bao, nhưng

thật

ra càng lộ vẻ đẹp trai tươi mát của tuổi trẻ. Thế nên khi sinh viên nữ

đi

qua

hắn

, liền liếc mắt mấy lần.

“Tự cao!” Diệp Sơ Hiểu oán thầm

một

câu, cầm điện thoại lên quay lưng về phía

hắn:”Có chuyện gì?”.

không

quá hai giây, bên kia liền nhắn lại:”Tôi

đang

ở dưới tầng,



mau xuống đây, ít

nói

nhảm thôi!”.

Tin nhắn của

hắn, cũng giống y như khẩu khí kiêu ngạo của

hắn,như đúc.

Diệp Sơ Hiểu bị tin nhắn của

hắn

làm cho khó chịu, dựa vào cái gì



phải nghe theo

hắn?.

Hơn nữa,



không

muốn bị sinh viên khác nhìn thấy, đến lúc đấy lại bị mọi người bàn tán linh tinh sau lưng.



tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhấn mạnh điện thoại trả lời

hắn:” tôi

đang

đọc sách,

không

rảnh cùng

anh

nhàm chán”.

Tin nhắn còn chưa gửi

đi, liền nghe được tên



ở dưới lầu vang lên.

Diệp sơ hiểu lập tức cảm thấy nhức đầu.

Trong ký túc xá còn có hai cái bạn cùng phòng, liền nghe được, hảo tâm nhắc nhở: "Sơ Hiểu, dưới lầu có người gọi cậu kìa!"

Diệp Sơ Hiểu Da Mặt mỏng, bị tên kia gọi tên mình vang khắp ký túc xá,

không

khỏi làm



lúng túng,hơn nữa vẫn

đang

tiếp tục gọi tên



ở dưới lầu.

hắn

thật

không

biết cái gì xấu hổ, giờ



còn mặt mũi gặp người khác sao!.

Diệp Sơ Hiểu ghé sát vào cửa sổ, xem tên Trì Tuấn

đang

làm gì,

hắn

không

nhanh

không

chậm tiếp tục gọi tên

cô, hoàn toàn

không

có dấu hiệu ngừng lại.



nhanh chóng gửi tin nhắn:”

anh

chớ kêu, tôi lập tức xuống ngay”.

Qủa nhiên, tin nhắn vừa gửi

đi, Trì Tuấn liền dừng lại

không

kêu



nữa.



đen mặt đứng bên cửa sổ,nhìn

hắn

đang

ở dưới lầu, trợn mắt nhìn

hắn

mấy cái.

Trì Tuấn cũng

không

cho là đúng, lộ vẻ mặt bất cần đời, còn thản nhiênđáp lại ánh mắt



nhìn đến, với bộ dáng khıêυ khí©h.

Diệp Sơ Hiểu sắc mặt

không

tốt cho lắm, chầm chậm

đi

xuống lầu.

đi

đến nửa đường

thì

dừng lại, hỏi:”

anh

tìm tôi rốt cuộc là muốn làm gì?.”

Trì Tuấn bình thản nhìn



,cợt nhả cười

một

tiếng:” A,

thật

là mất hứng?”.

Diệp Sơ Hiểu cũng

không

tính là quá tức giận, hành động vừa rồi của

hắn,

thật

sự

làm cho



cảm thấy

thật

sự

mất mặt.



liếc nhìn

hắn

một

cái, sắc mặt thoáng dịu

đi, tiếp tục hỏi:”

anh

rốt cuộc muốn làm gì?”.

Trì Tuấn lấy ra

một

chiếc mũ bảo hiểm, nhét vào tay

cô:” Cùng tôi

đi

một

chuyến đến mấy nơi xem máy nơi.”

Diệp Sơ Hiểu cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm,

thật

sự

có phần tức giận

nói:” Rốt cuộc

anh

muốn tôi làm gì? Có thể

nói



cho tô, chớ thừa nước đυ.c thả câu.

nói

đi

sao tôi phải

đi

theo

anh

xem máy tính chứ?”.

Trì Tuấn thản nhiên liếc



một

cái:” tôi

đi

mua máy tính,



cùng ta

đi

xem

một

chút.”

Diệp Sơ Hiểu quả thực mạc kỳ danh diệu:” Tôi lại

không

hiểu gì về máy tính.”

“cô

không

phải sinh viên sao? Ngay cả máy tính cũng

không

hiểu, hai năm nay đọc sách để làm gì?”.

hắn

lần này cố tình gây

sự

với



trong lời

nói., làm cho Diệp Sơ Hiểu vừa tức vừa buồn bực:” Tôi

không

học về máy tính, tại sao phải biết về máy tính?”.

“ Quản



hiểu hay

không,

đi

lên nhanh lên

một

chút.”Trì Tuấn

không

nhịn được vỗ vỗ xe.

Diệp Sơ Hiểu

không

thèm nể mặt

hắn, đưa trả lại mũ cho

hắn:” Tôi

không

đi,

anh

tìm người khác

đi.”

Trì Tuấn hời hợt nhìn



bằng nửa con mắt:”

đi

a,



không

đi

cũng được. Tôi liền ở đây tiếp tục kêu tên của

cô, xem cuối cùng có bao nhiêu người đến đây xem.”

“anh….”Diệp Sơ Hiểu nhìn xung quanh,Trì Tuấn cùng xe máy của

hắn

thật

sự

quá chói mắt,

đã



nhiều sinh viên tò mò nhìn đến chỉ trỏ.



hít thở

một

hơi sâu, oán hận đội mũ bảo hiểm, sải bước lên xe ngồi, thanh

âm

ồm ồm từ ngoài mũ bảo hiểm chuyền đến:”anh

thế nào

không

nói

lý lẽ như vậy?!”.

Trì tuấn chỉ buồn

nói

một

tiếng: "Ngồi xong!"

Phi xe như con ngựa hoang bất khoái, bỗng nhiên xe nghiêng về phía trước, làm Diệp Sơ Hiểu

không

có cách nào ngồi thẳng được, cho dù



cố gắng giữ khoảng cách với Trì Tuấn, nhưng thân thẻ độ cong vẫn là cùng

hắn

như có như

không

thϊếp hợp.Hai tay lại

không

có chỗ nào bám vào, cũng

không

thể ôm thắt lưng người trước mặt, rối rắm hồi lâu, cuối cùng liền bám chặt hai bên thắt lưng Trì Tuấn.

Lúc này mới vào đầu thu, hai người còn mặc quần áo hè mỏng manh. Xe máy bỗng nhiên gặp đường sóc nảy, Diệp Sơ Hiểu

không

thể khống chế bản thân ngừng lui về phía trước dựa vào, trước ngực đại phương mềm nhũn, tự nhiên đè sát

trên

lưng Trì Tuấn. Chính bản thân



cũng cảm nhận được ngực ở

trên

lưng

hắn

bị đè ép



ràng thổi gió, lại cả người đều khô nóng.