Tình Yêu Ngọt Ngào Của Chúng Ta

6.13/10 trên tổng số 8 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Nhiên Thể loại: Bá đạo tổng tài công x Bác sĩ thú y thụ, ngọt, HE, ngắn. Note: Tôi không biết tiếng hoa, truyện dịch cũng chưa có sự cho phép của tác giả. Truyện sẽ chỉ truyền tải được 70% ý của …
Xem Thêm

Chương 7
Vương Nguyên bổng nhận được tin nhắn Vương Tuấn Khải gửi tới, nói rằng mèo của anh đột nhiên không chịu ăn nữa, có thể mời cậu đến nhà xem thử nó bị gì hay không. Vương Nguyên do dự nửa ngày, cuối cùng cũng nhắn lại [ Được].

Ngày hôm sau, sau khi tan ca Vương Nguyên tùy tiện ăn gì đó một chút, cậu đi đến siêu thị mua một vài cái ức gà đi đến nhà Vương Tuấn Khải. Từ sau khi về nước, Vương Tuấn Khải cũng dọn ra khỏi nhà của ba mẹ mình, người trong nhà giới thiệu cho anh rất nhiều căn biệt thự kiểu mini mà cũng chẳng quá xa công ty của anh, tuy anh đã chọn cho mình một căn vừa ý nhưng mẹ của anh vẫn luôn gọi đến hỏi anh nhà có nhỏ quá không hay có muốn thay một căn khác không, cứ hỏi mãi không ngừng.

Vương Nguyên đã từng được Lưu Chí Hoành nói về thân phận giàu có của Vương Tuấn Khải ra sao, cho nên khi cậu tìm được nhà của anh theo địa chỉ mà anh gửi đến cậu cũng không hề ngạc nhiên trước ngôi biệt thự đầy xa hoa này.

"Nó đã ăn cơm chiều chưa?" Vương Nguyên kéo khoai tây đang nằm dưới sopha ra ngoài, cậu nhẹ nhàng bế nó lên sau đó dùng những ngón tay của mình gãi gãi người nó.

"Có cho nó ăn một chút thức ăn cho mèo, nhưng chỉ ăn được một ít liền không ăn nữa."

"Anh lấy ức gà tôi mới mang đến đem đi luộc đi, đừng nêm gia vị nào vào, cứ luộc với nước trắng là được."

Vương Tuấn Khải nhận được mệnh lệnh lập tức xoay người đi vào phòng bếp, khi anh trở lại liền thấy Vương Nguyên cùng con mèo nhỏ mình nuôi được nửa tháng nhưng lại chẳng thèm để ý đến mình đang dính lại một chỗ cùng nhau.

"Anh ôm nó đi." Vương Nguyên đem khoai tây trong tay đưa cho Vương Tuấn Khải, cậu đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng bếp nhưng chỉ mới vừa đi được vài bước, khoai tây trong tay của Vương Tuấn Khải đã giãy giụa còn kêu lên vài tiếng đầy ủy khuất.

"Động vật nhỏ này dường như không thích tôi cho lắm." Vương Tuấn Khải nói rõ lí do, anh bế nó đứng lên tiến vài bước đến gần sát Vương Nguyên, khoai tây lúc này lại không kêu nữa, ngoan ngoãn ở trong l*иg ngực của Vương Tuấn Khải ngẩn người.

"......" Vương Nguyên miễn cưỡng gật gật đầu, xuất phát từ lòng yêu thích khoai tây nên cậu đồng ý để Vương Tuấn Khải kề sát mình, cả hai cùng nhau vào phòng bếp.

Vương Nguyên chỉ muốn đi vào phòng bếp xem miếng ức gà như thế nào rồi, nhưng cậu chỉ cảm thấy một nguồn nhiệt ấm nóng từ phía sau truyền tới càng lúc càng gần, cuối cùng là trực tiếp dán hẳn vào lưng của cậu.

"Em cắt thịt coi chừng đứt tay nha." Vương Tuấn Khải so với cậu cao hơn một cái đầu, khi nói chuyện hơi thở đều phả vào bên tai của cậu, giọng nói còn mang theo chút lười biếng xen lẫn làm nũng. Tay Vương Nguyên cầm dao run rẩy một chút, cả người đều đỏ bừng.

"Anh......Lúc nói chuyện cũng không cần phải dựa gần đến như vậy...." Vương Nguyên dùng khuỷa tay thúc nhẹ vào phần bụng của Vương Tuấn Khải, muốn anh cách xa mình một chút, nhưng mà chỉ mới vừa cách có chút xíu khoai tây đang im lặng đột nhiên 'meo' lên một tiếng.

"Em xem, tôi cách xa em một chút nó liền kêu lên." Vương Tuấn Khải tựa hồ so với khoai tây còn ủy khuất hơn, nói xong liền kề sát lại lưng của Vương Nguyên hơn như là sợ Vương Nguyên tìm được lý do nào đó để phản bác lại.

Vương Nguyên thái thịt ức gà ra từng miếng nhỏ rất nhanh, lấy một ít cơm trắng rồi trộn hai cái lại với nhau.

"Cho anh, anh đút nó đi, cùng khoai tây bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút."

Vương Tuấn Khải đặt khoai tây xuống, nhận lấy cái chén nhỏ, ở dưới ánh mắt cổ vũ của Vương Nguyên mà nhẹ nhàng đặt cái chén cơm xuống trước mặt khoai tây. Khoai tây lắc lắc đầu mình vài cái sau đó lại khịt khịt mũi ngửi, sau khi tìm được vị trí đồ ăn liền chui đầu vào trong bát ăn hết cả chén cơm.

Vương Tuấn Khải cực kì bất ngờ, anh dùng một ngón tay xoa xoa nhẹ lên đầu của mèo nhỏ, điều khiến anh càng bất ngờ hơn chính là khoai tây vậy mà không hề né tránh như những lần trước, ngược lại còn tỏ ra rất thoải mái nằm trườn xuống, mắt híp lại mặc cho Vương Tuấn Khải vuốt ve.

Vương Tuấn Khải nhịn không được mà phát ra một tiếng đầy thỏa mãn, anh nhìn về phía Vương Nguyên, vẻ mặt mang theo biểu tình cầu khen ngợi y hệt như những đứa nhỏ trong nhà trẻ khi làm đạt được điểm cao. Thầy giáo Vương Nguyên bật cười nhìn anh giơ hai ngón cái khen ngợi.

"Nếu như em có thể đồng ý với tôi thì tốt quá rồi." Khi Vương Tuấn Khải ôn nhu, đôi mắt của anh nhìn vào đối phương rất dịu dàng, trong con ngươi kia của anh cứ như được gắn một cái nam châm khiến người ta nhìn vào một lần liền không thể rời ra.

"Đồng ý chuyện gì?" Vương Nguyên chỉ dám nhìn vào đôi mắt ấy chỉ đúng vài giây, khi cảm thấy mình gần rơi vào đôi mắt sâu kia cậu liền lập tức xoay mặt mình đi.

"Làm người yêu của tôi, em xem, khoai tây thích em như vậy." Hai người ngồi xếp bằng ở dưới đất đối mặt với nhau, tim Vương Nguyên vì câu nói kia bắt đầu dập dồn dập, cậu chỉ biết tránh né đi ánh mắt của anh..

"Mà tôi thích em còn nhiều hơn như vậy." Vương Tuấn Khải còn bổ sung thêm.

Trái tim cậu vì câu nói này của anh lập tức đập lỡ một nhịp. Giây tiếp theo lại quay về với tiết tấu, cứ đập bang bang bang trong l*иg ngực của cậu không thôi.

"Đi theo tôi." Vương Tuấn Khải đột nhiên cầm lấy tay Vương Nguyên, đem cậu ở dưới mặt đất kéo đứng lên, sau đó lại kéo cậu đi vào trong phòng của mình.

"Vương Nguyên nhi." Vương Tuấn Khải buông tay Vương Nguyên xuống, anh kéo hộc bàn của mình ra bên trong đều là những album của Châu Kiệt Luân trong những năm gần đây. "Tôi đã yêu thích Châu Kiệt Luân rất nhiều năm, đến hiện tại bây giờ vẫn còn thích."

"Ồ....." Vương Nguyên có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi vẫn còn xem bộ phim One Pice, từ thời trung học đến tận bây giờ."

"Ồ...."

"Trước kia tôi cũng rất sợ những con côn trùng, tôi còn nhớ có lần trong tiết toán có một con nhện rơi xuống bàn của tôi, tôi đã hoảng sợ tới mức nhảy dựng lên, bất quá hiện tại tôi vẫn còn sợ những con vật đó."

"Nhưng tôi rất yêu những thứ dễ thương, từ nhỏ đã thích, hiện tại cũng chẳng thay đổi, tôi cảm thấy em rất đáng yêu, cho nên tôi rất thích em."

Mặt Vương Nguyên đỏ lên, lần này cũng không giống như lần ở trong xe của Vương Tuấn Khải nơi ấy đèn không đủ sáng chỉ có mờ mờ, nhưng nơi này là phòng ngủ của anh cho nên đèn cũng sáng hơn rất nhiều vì thế Vương Tuấn Khải đương nhiên thấy được khuôn mặt đỏ bừng bừng của Vương Nguyên.

Vương Nguyên ngượng ngùng chỉ có thể cúi đầu xuống thật thấp, cậu không muốn Vương Tuấn Khải thấy được vẻ mặt đỏ ửng của cậu bây giờ.

"Lúc trước tôi có nhận được một túi kẹo sữa có đường Vượng Tử, nhưng khi đó tôi rất ngại ăn vì nó ngọt." Vương Tuấn Khải lấy trong túi mình ra một viên kẹo, xé vỏ rồi bỏ vào miệng. "Nhưng nhiều năm đã qua đi, tôi cũng thay đổi rất nhiều thứ, nhưng cũng có vài chuyện tôi chưa từng thay đổi, giống như chuyện tôi vẫn thích nhạc của Châu Kiệt Luân, vẫn còn xem phim hoạt hình One Pice, vẫn còn thích những thứ đáng yêu, thích mỗi cuối tuần đều sẽ đạp xe đạp."

"Nhưng tôi lại đột nhiên phát hiện, bản thân mình vẫn còn thích một thứ, chính là hương vị ngọt ngào của túi kẹo sữa Vượng Tử kia."

"Tôi muốn thu hồi lại câu nói của chính mình năm đó, tôi không phải là không thích ăn đồ ngọt, chỉ là không thích ăn gì quá ngọt, nhưng nếu là do em tặng cho tôi, tôi đều sẽ thích."

Vương Nguyên lúc này dường như đã hiểu được việc gì đó, cậu ngẩng đầu hai mắt mở to, há miệng thở dốc không biết nên nói gì. Lời của Vương Tuấn Khải vừa nói ra là có ý tứ gì? Sao anh ấy có thể biết được gói sữa kia là do chính cậu đưa được? Anh ấy đã nhận ra cậu rồi sao? Vậy có phải anh cũng biết chuyện mình lúc trước thích anh, thích nhiều đến muốn chết luôn rồi hở?

"Vương Nguyên nhi, sáu năm qua đi, em có còn...Ý tôi nói, em có còn....Có còn thích tôi hay không?"

Âm thanh Vương Tuấn Khải ôn nhu như một sợi lông chim nhẹ nhàng phớt qua trái tim mỏng manh của cậu vậy, sự ấm áp không biết từ đâu đến mà bao vây lấy hết bản thân Vương Nguyên. Áp lực của việc yêu thầm năm ấy từ tận sâu trong đáy lòng bổng nhiên bị đào bới ra, sự chua xót đau đớn khi phải ép bản thân buông bỏ một tình yêu mà mình đã đeo đuổi chừng ấy thời gian, lại biết được vốn dĩ không có kết quả. Nhưng lúc này, những đau thương ấy đã bị sự ôn nhu của anh dịu dàng xoa dịu, khiến cậu không chịu đựng được nữa mà hốc mắt đều ẩm ướt thiếu chút nữa nước mắt cũng rơi ra.

"Không có......" Giọng của Vương Nguyên có chút run rẩy, nhưng Vương Tuấn Khải khi nhận được hai chữ này cả người anh đều lạnh đi.

"Em vô cùng vô cùng vô cùng thích anh." Khoảng cách hai người vốn không xa, Vương Nguyên vừa nói vừa bước từng bước về phía trước, cậu dúi đầu mình vào cổ của Vương Tuấn Khải, hoàn toàn lột bỏ vẻ ngoài cứng rắn xa cách của mình, trở thành một cậu chàng vô cùng yếu đuối.

Vương Tuấn Khải cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập lớn vô cùng, cũng không biết là của mình, hay là của Vương Nguyên.

Anh rút vai của mình về, để nhìn được khuôn mặt của Vương Nguyên, trước ánh mắt trốn tránh của cậu anh nhẹ nhàng kề môi mình đến gần môi cậu, mùi hương kẹo sữa tràn đầy khoang miệng của Vương Nguyên, mùi hương sữa này cứ như là độc dược khiến người ta say mê, làm cho người ta nghiện, để người ta lâm vào trầm mê. Đầu lưỡi của Vương Tuấn Khải vô cùng linh hoạt, anh đẩy nhẹ viên kẹo trong miệng mình sang miệng Vương Nguyên giây sau lưỡi của anh lại cuốn lấy đầu lưỡi của cậu trêu đùa được một lúc đến khi Vương Nguyên gần không thở nổi mới chịu buông tha.

Trong khuôn miệng của cả hai lúc này đều tràn ngập vị ngọt cùng hương sữa, Vương Nguyên nuốt xuống một ngụm nước bọt, hương vị ngọt ngào lại lan tỏa trong yết hầu của cậu, viên kẹo đường vẫn còn nằm trong miệng của cậu.

"Kẹo đường......" Vương Nguyên đem viên kẹo từ bên trong má của mình kéo ra để nó nằm trên lưỡi. "Anh có muốn em trả lại cho anh hay không........"

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Vương Nguyên, khóe miệng không nhịn được mà nở ra một nụ cười còn muốn ngọt hơn cả đường, răng nanh của anh lại được lộ ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt nho nhỏ của Vương Nguyên, trả lời: "Muốn!"

Nói xong, anh không chút lưu tình nào mà hôn xuống.

Buổi tối ngày hôm nay, trên bàn của Vương Tuấn Khải có một túi kẹo sữa Vượng Tử, bị hai người em một cái, anh một cái ăn hết sạch, trong phòng toàn là mùi vị kẹo sữa đầy ngọt ngào.

.Toàn văn hoàn.

==============

Truyện hết rồi. Chúc mọi người có một hạ thu vui vẻ nhé và nhớ đợi hố khác từ tui nha tạm biệt ღゝ◡╹)ノ♡

Thêm Bình Luận