Nguyễn Tinh Vãn không biết cô rốt cục có tâm cơ gì, có điều từ lúc đó, cô không hề mua tặng Chu Từ Thâm bất kỳ thứ gì nữa.Anh khi đó coi nó như thứ đồ rách nát, bây giờ lại cố ý gọi cô về một chuyến.
Không phải vì muốn trả thù cô, cố ý trêu đùa cô, hay là vì cái gì khác?
Nguyễn Tinh Vãn trầm mặc cầm chiếc áo ra khỏi phòng quần áo, đặt lên giường, vừa muốn mở miệng, lại phát hiện Chu Từ Thâm đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cả quá trình giọng nói đều rất thấp, cũng không hề phân cho cô nửa ánh mắt, giống như cô không hề tồn tại vậy.
Nguyễn Tinh Vãn vốn đang muốn đề cập với anh về chuyện ly hôn, thấy không tìm được thời cơ thích hợp, xoay người trực tiếp rời đi.
Đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Lúc cô ra khỏi phòng ngủ, Chu Từ Thâm cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của cô, đại khái là không ngờ tới được cô cứ như vậy rời đi, môi mỏng khẽ mím, lúc này mới nói với đầu bên kia:
"Ừ, trước như vậy đã, tôi còn có việc."
Nguyễn Tinh Vãn vừa đi tới phòng khách dưới lầu, liền bị gọi lại.
Chu Từ Thâm đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt lạnh lẽo trước sau như một:
"Đã tìm thấy áo chưa?"
"Đặt trên giường anh rồi."
"Cái khác thì sao?"
Nguyễn Tinh Vãn không hiểu lắm:
"Cái khác gì cơ?"
Chu Từ Thâm không vui cau mày:
"Tôi phải đi công tác một tuần, em cảm thấy tôi chỉ mặc một chiếc áo thôi sao?"
"..."
Trước đây ở bên cạnh anh, thấy ngày hôm sau phải đi công tác, đều là Nguyễn Tinh Vãn thu xếp hành lý cho anh.
Không nghĩ tới cô tận tụy làm bà Chu ba năm, cái khác chả được gì tốt, ngược lại nuôi ra cái tật xấu này của anh.
Nguyễn Tinh Vãn bình tĩnh nói:
"Chu Tổng, Chu tiên sinh, tôi lại nhắc nhở anh một lần nữa, chúng ta đã ly hôn rồi, cho nên những chuyện tìm áo, thu xếp hành lý, đều không nằm trong trách nhiệm của tôi, làm phiền anh đi tìm bảo mẫu, hoặc là phu nhân tiếp theo của anh, không nên gọi tôi nữa. Cảm ơn."
Chu Từ Thâm vẻ mặt bất biến, không nhanh không chậm xuống lầu, dừng trước mặt cô:
"Vậy tôi cũng nhắc nhở em một câu, chúng ta vẫn chưa làm thủ tục ly hôn, em vẫn là vợ trên pháp luật của tôi, những việc này chỉ có thể để em làm."
"....Không thượng lượng phải không?"
"Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai."
Nguyễn Tinh Vãn nhếch môi, lấy điện thoại ra tìm kiếm số điện thoại:
"Được, nếu anh thích sai khiến người khác như vậy, vậy tôi tìm Thư Tư Vi tới giúp anh thu xếp hành lý, cô ta nhất định chạy nhanh hơn cả thỏ."