Chương 14

Nguyễn Tinh Vãn nhốt mình trong phòng 3 ngày, trong đầu cuối cùng cũng có một nguyên mẫu, đang muốn nhấc bút vẽ, nhận được một số lạ gọi đến.

Cô đặt bút xuống, lễ phép mở miệng:

"Xin chào, ai vậy?"

".....Bà chủ, Tôi là Lâm Nam, trợ lý của Chu Tổng, ngày mai Chu tổng phải đi Maldives công tác, muốn hỏi cô có biết cái áo sơ mi sọc xanh trắng để ở đâu không?"

Nguyễn Tinh Vãn vô cùng phiền muộn vì vừa có linh cảm lại bị cắt đứt, hơn nữa cô hiện tại đang vô cùng nghi ngờ Chu Từ Thâm cố ý tìm rắc rối, lập tức không khách khí nói:

"Anh ta có bệnh à, tôi và anh ta đã ly hôn rồi, áo sơ mi của anh ta để ở đâu thì liên quan gì đến tôi, hỏi bảo mẫu đi."

Nói xong, không chút do dự cúp điện thoại.

Hai phút sau, điện thoại của Nguyễn Tinh Vãn lại vang lên, trên màn hình sáng lên ba chữ to đùng "Chu Từ Thâm".

Cô yên lặng một lúc, vẫn là nhận điện thoại.

"Nguyễn Tinh Vãn, nội trong vòng nửa tiếng sau phải quay lại."

"Tôi..."

Lần này, không đợi cô trả lời, Chu Từ Thâm trực tiếp cúp điện thoại.

Nguyễn Tinh Vãn quăng điện thoại, hận không thể hành hung tên đàn ông chó má này một trận.

Cô hít một hơi thật sâu, sau khi cảm xúc hồi phục lại, mới đứng dậy ra khỏi phòng.

Bùi Sam Sam thấy thế, không khỏi hỏi: .

"Bảo bối, muộn như vậy rồi cậu còn đi đâu?"

"Đi đồng quy vu tận với tên đàn ông chó má kia!"

"..."

Nguyễn Tinh Vãn đương nhiên là chỉ nói mồm mà thôi, cô nào có năng lực trở thành đối thủ của Chu Từ Thâm.

Tới biệt thự Tinh Hồ, người hầu đều đã đi nghỉ rồi, xung quanh yên tĩnh lạ kỳ.

Nguyễn Tinh Vãn lên tầng 2, đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Chu Từ Thâm đang ngồi trên sô pha, mặc bộ quần áo ở nhà, ngón tay thon dài lật xem tài liệu trước mặt.

Mặc dù nghe thấy tiếng động, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô cái nào.

Nguyễn Tinh Vãn lập tức đi tới phòng quần áo, lục tung toàn bộ, không dễ dàng gì mới tìm thấy chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng trong miệng tên trợ lý kia.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc áo này, cô sững sờ một chút.

Đây là lúc mới kết hôn, cô biết Chu Từ Thâm phải đi Hawai công tác, đặc biệt mua cho anh.

Chiếc áo này rất phù hợp để đi biển.

Lúc ấy khi cô tặng áo cho Chu Từ Thâm, anh chỉ lạnh nhạt nhìn cô:

"Không cần ý đồ dùng phương thức rẻ mạt này để lấy lòng tôi, cũng bớt đi chút tâm cơ chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu."