Chương 9

Hôm nay là một ngày đẹp trời, gió ngát xanh. Một lễ cưới nho nhỏ được diễn ra dưới sự chứng kiến của gia đình hai bên. Trên tường tên cô dâu là Tần Vũ Giang và chú rể là Âu Dương Hi lấp lánh đỏ rực làm cho mọi người không thể không nhận ra đây là lễ cưới của ai.

-Mẹ nó: Đám cưới tổ chức đơn sơ như thế này thật làm chúng tôi ngại quá

-Ba cô: Đó là mong muốn của con gái chúng tôi mà. Chúng tôi phải cảm ơn ông bà thông gia mới đúng

Chắc các bạn đang thắc mắt tại sao đám cưới này lại đến nhanh chóng và dễ dàng như thế đúng không. Nó không hề dễ dàng đâu.

Sau một hồi đòi sống đòi chết, với lí do gia đình nhà họ Âu đã giúp đỡ và khoảng nợ lớn nợ nhà họ Âu nên mẹ của cô đòi sống đòi chết bắt cô gả cho nhà họ Âu và nhà họ Âu chỉ có một đứa con và đương nhiên nó chính là đối tượng hôn nhân của cô. Lúc đầu cô cự tuyệt rất quyết liệt, nhưng nhìn thấy mẹ mình và công sức của ba mình đã bỏ ra cho công ty nên cô đành phải cắn răng chấp nhận cuộc hôn nhân này.

——-

Phòng thay đồ

Nó ngồi đó với ánh mắt suy tư và khuôn mặt buồn bã. Hôm nay nó vẫn như mọi ngày, vẫn cái kính cận to đùng và khuôn mặt ngố tàu chỉ khác là hôm nay nó mặc bộ vest trắng của chú rể làm cho nó thêm phần chững chạc và trang trọng.

Ba nó mở cửa bước vào thì thấy nó như vậy cũng chạnh lòng. Ông biết có thể cuộc hôn nhân này là một sai lầm và có thể gây ra tổn thương rất lớn cho nó nhưng cuộc hôn nhân này cũng có thể là một bước khởi đầu tốt đẹp cho hạnh phúc của nó. Nên ông muốn đánh cuộc, đánh cuộc nó sẽ có được hạnh phúc và dù cho ra sao đi nữa nó cũng được sống bên cạnh người nó thương yêu. Ông biết nó là một người kiềm chế cảm xúc rất tốt, nếu ông không làm như vậy thì có thể nó sẽ mãi mãi yêu thầm cô nên ông muốn giúp đứa con duy nhất, đứa con ngu ngốc này của mình một chút.

-Ba nó: Đừng lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi

-Nó: Có phải là con không nên chấp nhận cuộc hôn nhân này phải không ba? Nhìn cô ấy có vẻ không vui

-Ba nó: Ta tin rằng với sự chân thành của mình con có thể cảm động được cô bé ấy.

-Nó: Vâng. Con sẽ cố hết sức, con tin tưởng mình có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy.

-Ba nó: Tốt lắm, thế mới là con của Âu Dương Chánh Phong này chứ. *vỗ vai động viên*

Cuối cùng thì giờ cử hành hôn lễ cũng đã đến.

Nó đứng bên cạnh cha xứ chờ người con gái nó yêu xuất hiện mà lòng nao nức.

Cô được cha cô dẫn lên thảm đỏ, mặt cô lạnh tanh không cảm xúc dưới lớp khăn che mặt. Hôm nay cô thật mỹ lệ với chiếc áo cưới trắng tinh khôi, tà váy dài phủ xuống mặt đất như một vị tiên nữ hạ phàm. Trên tay cô cầm đoá hoa hồng đỏ như màu máu càng làm tô điểm vẻ đẹp của cô. Mỗi bước cô đi đều làm cho mọi người trầm trồ và con tim nó đập liên hồi.

-Ba cô: Ta giao con gái lại cho con. Hãy chăm sóc tốt cho nó.

-Nó: Vâng. Con sẽ chăm sóc cho cô ấy

-Nó: Cô thật là đẹp

Nó nhìn cô chân thành khen ngợi, ánh mắt lấp lánh ánh lên sự hạnh phúc nhưng đáp lại nó chỉ là sự lạnh lùng không nói một tiếng nào của cô.

Sau khi tuyên hệ, trao nhẫn cưới và tiếp đãi khách xong xuôi thì buổi tiệc cưới cũng đã kết thúc.

Nó ngồi trong phòng cưới của hai người nhìn chiếc nhẫn mà cười ngây ngô mãi không thôi.

"Hehe. Cuối cùng cũng có nhẫn rồi"

"Mình được gần cô rồi"

"Hạnh phúc quá đi...Ki-mo-chi >.