Chương 5

Cốc...cốc...cốc...-Tiếng cửa phòng giáo viên vang lên

-Cô: Vào đi

Nó vừa bước vô phòng đã được chào đón bằng bức tranh mỹ nữ làm việc làm cho trái tim bé nhỏ của nó ngừng đập ngay tại chỗ.

-Nó: "Ôi...trời...cô làm vậy sao em sống được đây..."

Cô thấy nó vào đã lâu nhưng không chịu ngồi xuống thậm chí là không có bất kì cử động nào cứ đứng ngoài cửa hoài làm cô không khỏi tò mò mà nhìn lên.

-Cô: Nè...nè...em...Âu Dương Hi

Tới khi cô bước đến gần nó, nó ngửi được mùi hương quyến rũ toả ra từ cô nó mới dần hoàn hồn lùi lại mấy bước.

-Nó: A...c...ô...

-Cô: Nè...em lại suy nghĩ đi đâu vậy hả? Đứng một chỗ mà cũng mất hồn được sao

-Nó: Dạ...dạ...em

Nhìn thấy khuôn mặt ngố tàu của nó đang dần chuyển sang màu đỏ làm cho cô muốn đứng lên bẹo hai cái má kia "Chắc là sẽ mềm lắm". Nhưng cô đã kịp thời kìm ném được suy nghĩ ấy.

-Cô: Em có biết tôi kêu em lên đây làm gì không?

-Nó: Dạ...dạ...biết

-Cô: Biết gì nói cô nghe nào.

Cô đưa đôi mắt nhìn nó với một cái nhìn đầy thích thú "Trêu chọc đứa nhỏ này cũng giải stress ghê"

-Nó: Dạ...tại em không học bại ạ

-Cô: Vậy nói cho cô nghe sao lại không học bài? Có phải là lo yêu đương không?

-Nó: "Đúng là do yêu đương cô mà em không ngủ được" Dạ đâu có đâu

-Cô: Trẻ ngoan không được nói dối nha. Từ trước đến giờ cô thấy thành tích của em rất tốt, nay tại sao lại như vậy? Em không khai là tôi gọi cho phụ huynh em đó nha

Cô nhìn nó bằng ánh mắt tràn ngập ý cười nhưng nó đang lo sợ nên chẳng thèm để ý.

-Nó: Ahiuhiu. Cô đừng gọi cho ba mẹ em. Em sẽ làm mọi thứ cô muốn để chuột lỗi mà

Không phải là nó sợ cô gọi về cho ba mẹ nó mà là nó sợ cô cảm thấy nó phiền và thấy nó là một đứa không tốt. Nó luôn muốn mình thật tốt trong mắt cô.

Nó nắm tay cô với ánh mắt cún con siêu cấp đằng sau đôi kính cận. Mặc dù cô không thấy được ánh mắt ấy do đôi kính quá dày nhưng nhìn biểu cảm đầy sự hài hước của nó làm cho cô càng thêm thích thú.

-Cô: Em nói đó nha

-Nó: Dạ...dạ...

-Cô: Vậy mỗi cuối tuần đều đến nhà làm osin cho tôi.

-Nó: Dạ...dạ...em sẽ đến đầy đủ và đúng giờ.

-Cô: Ngoan

Cô lấy tay xoa xoa mái tóc ngắn bóng mượt của nó. Cảnh tưởng trong phòng giờ đây hệt như là nữ chủ nhân đang cưng chiều thú cưng của mình vậy.

———@@@@———

Tại nhà cô

Trong căn phòng khách khang trang rộng lớn, một người đàn ông tóc bạc màu nhưng vẫn giữ được phong độ của mình và một người phụ nữ đã ngoài trung niên nhưng vẫn mang một nét đẹp quý phái. Hai người vẫn đang uống trà theo một cách rất nhàn nhã nhưng chuyện mà họ đang bàn tới thì không nhàn nhã chút nào. Và hai người họ không ai khác chính là ba mẹ cô, ông Tần Hoàng và bà Cung Như Nguyệt.

-Mẹ cô: Chuyện công ty ông tính như thế nào?

-Ba cô: Hiện nay công ty vẫn đang thua lỗ rất nghiêm trọng, tôi đã tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể lay chuyển được.

-Mẹ cô: Chuyện đến mức này thì chỉ có liên hôn mới cứu được chúng ta thôi. Không thể để công ty mà ba gầy dựng sụp đổ trong tay chúng ta được.

-Ba cô: Nhưng chúng ta chỉ có một đứa con gái. Tôi hy vọng con gái của chúng ta sẽ lấy được một người nó yêu và yêu thương nó thật lòng.

-Mẹ cô: Thôi chúng ta gác chuyện này sang một bên đi. Tôi đi xuống coi đồ ăn làm xong chưa. Chắc là Giang nhi sắp về rồi.

Vừa lúc đó thì tiếng động cơ vang lên trong sân báo hiệu cô đã về nhà. Vừa bước vào thấy ba mẹ mình đã đi công tác nước ngoài về làm cho cô chạy tới ôm họ và làm nũng.

-Cô: Con nhớ hai người quá đi à

-Mẹ cô: Cái đứa con gái này, đã lớn thế này rồi mà còn làm nũng.

-Cô: Lớn nhưng vẫn là con của ba mẹ a~~

-Mẹ cô: Thôi được rồi, mau lên tắm thay đồ đi rồi xuống ăn cơm. Hôm nay mẹ có làm món đậu hủ sốt cà mà con thích đó.

Nghe thấy đồ ăn là mắt cô sáng rỡ lên chạy ngay lên lầu mà tắm rửa thay quần áo.

———-

Tại bàn ăn, những món ăn đầy đủ màu sắc và hương vị được bày ra làm cho cô nuốt nước bọt không thôi.

-Cô: Con mời cả nhà

-Ba cô: Ăn từ từ không thôi là nghẹn đó nha con gái.

-Mẹ cô: À mà tiểu Giang. Con có bạn trai chưa?

-Cô: Con chưa. Con gái của mẹ không sợ ế đâu mà mẹ lo ^^

-Mẹ cô: Lo ăn đi rồi vô phòng tắm soi gương đi nha con gái của mẹ.

-Cô: Mẹ này....

———-

Màn đêm buông xuống, vạn vật rơi vào sự tĩnh lặng. Cô đang ngồi xử lí công việc. Cô làm giáo viên nhưng chẳng bao giờ cô soạn giáo án cả. Chưa từng thấy một giáo viên nào mà nhàn hạ như cô, sáng chỉ cần xách giỏ hiệu, mặc đồ hiệu đi lên trường. Chiều chỉ cần hết tiết là ra về ngay, nhiều khi cô có việc gấp muốn về là về được ngay. Cô đi dạy chỉ vì đam mê và vì cô thích đứng lớp thôi chứ cô không thích các công việc liên quan khác và soạn giáo án cũng là một trong số đó. Đang lúc cô giải quyến đến tập hồ sơ còn đang giang dở lúc chiều thì lại bất giác nhớ đến nó. Kể từ khi gặp nó, số lần cô cười cũng đã tăng lên nhiều ngoại trừ ở với ba mẹ. Tuy tính cách cô ôn hoà nhưng cô cũng rất ít khi cười thật lòng, thật vui vẻ như khi ở với nó.

-Cô: Không hiểu sao dạo này mình hay nghĩ đến đứa nhỏ đó. Hay thích trêu chọc em ấy. Chắc tại em ấy có những biểu cảm rất đáng yêu đi.