Chương 16

Nó bước vào nhà bật điện lên thì đã thấy cô ngồi trong phòng khách. Hôm nay cô thật sự không có tâm trạng để làm việc nên quyết tâm về sớm.

Nó không nói gì mà bước thẳng lên lầu. Hôm nay cả cơ thể và tinh thần nó đều mệt mỏi nên nó không có chút sức lực nào mà đương đầu với sự lạnh nhạt và chỉ trích của cô nữa cả.

Cô nhìn thấy nó lờ đi sự hiện diện của mình thì trong lòng rất khó chịu. Cô không thích như vậy, không thích sự lạnh nhạt của nó như vậy.

-Cô: Đứng lại

Nó vẫn ngoan ngoãn đứng lại nhưng lại lười phải cho cô một ánh mắt nên vẫn quay lưng lại với cô.

-Cô: Em còn dám quay lưng lại với tôi?

-Nó: *Im lặng*

Nó vẫn bảo trì sự im lặng làm cho trong lòng cô thật sự khó chịu. Đây là lần đầu tiên nó quay lưng lại với cô, cũng là lần đầu nó đối xử với cô một cách lạnh nhạt như vậy.

-Cô: Nay em lớn gan nhỉ? Còn không thèm nói chuyện với tôi.

-Nó: Em xin lỗi. Hiện giờ em cần thời gian

Sau khi dứt lời thì nó cũng bỏ qua lửa giận đang sôi sùng sục phát ra từ người phía sau mà bước đi lên phòng.

Cô đứng phía sau cũng tức giận đùng đùng bước lên phòng của mình. Và cầm điện thoại lên tâm sự với người bạn thân lâu ngày chưa gặp của mình.

-Vân Sang: Hôm nay lại có chuyện gì mà gọi cho tao vậy?

-Cô: Không có chuyện gì không gọi cho mày được sao?

-Vân Sang: Mày khỏi vòng vo. Tao biết tính mày quá mà.

-Cô: Ừ thì cũng có chút chuyện.

-Vân Sang: Chuyện mà có thể làm mày phiền lòng bây giờ có phải là vì cô nhóc đã kết hôn cùng mày, Âu Dương Hi?

-Cô: Ừ. Không hiểu sao mỗi lần đυ.ng tới chuyện của em ấy là tao lại không thể nào kiểm soát được

-Vân Sang: Ừ hửm

-Cô: Chuyện là hồi sáng em ấy vô lễ với một giáo viên. Lúc tao được tin đi tới lớp thì thấy em ấy giơ tay như muốn đánh giáo viên đó vậy. Mày biết là tao rất ghét những ai vô lễ nên trong lúc nóng giận tao đã tát em ấy.

-Vân Sang: Mày chưa biết đầu đuôi gì mà đã tát em ấy?

-Cô: Do lúc ấy tao không kiểm soát được. Với lại lớp trưởng lớp ấy cũng đã xác nhận. Và tao cũng tin vào những gì tao thấy

-Vân Sang: Đôi khi những gì chính mắt ta thấy chính tai ta nghe cũng chưa chắc là sự thật. Vậy giờ mày với em ấy ra sao?

-Cô: Em ấy không thèm nói chuyện với tao. Mà tao đây cũng chả cần

-Vân Sang: *Nếu theo đúng lời mày nói thì mày đã không gọi cho tao* Tao nghĩ mày nên suy xét rõ hơn. Biết đâu mày đã hiểu lầm em ấy.

-Cô: Ừ. Thôi mày làm gì làm đi

-Vân Sang: Mày dùng xong rồi vứt tao như vậy đó hả

Tút...tút...tút

Nghe tiếng tút dài từ đầu dây bên kia làm cho Vân Sang tức ói máu, âm thầm thề sẽ không bắt điện thoại của cô một lần nào nữa.

—————

Một buổi sáng lại đến, hôm nay trời âm u. Mây mù giăng khắp lối, những đám mây đen che khuất cả bầu trời kia cũng như tâm trạng của nó hiện giờ vậy. Một màu đen huyền bí.

Nó đứng trước cửa sổ sát đất mà nhìn những đám mây đang kéo giông tới mà thẩn thờ. Cơn giông này hứa hẹn sẽ rất lớn, có thể cuốn trôi hết mọi thứ trên đường mà nó đi qua.

Và thông báo mà nó dự đoán cũng đã đến. Ms.Hiền đã làm ầm chuyện này lên với thầy hiệu trưởng, không nhờ thế lực của Minh ở đằng sau thao túng thì e rằng thư nó nhận hôm nay không phải là thư nghỉ học một tuần mà là thư cho thôi học vĩnh viễn. Tuy rằng Minh có thể giúp cho nó đi học lại bình thường nhưng cậu muốn nó có một thời gian để nghỉ ngơi và cũng là làm theo ý nó.

Cô nhận được tin nó bị cho nghỉ học một tuần thì vội vàng đến gõ cửa phòng nó. Nhưng cứ gọi mãi mà nó không trả lời, cô vì quá lo lắng nên kêu bác quản gia lên mở cửa phòng của nó.

Đập vào mắt cô là một thân ảnh gầy yếu đang đứng trước cửa sổ sát đất. Nó cứ đứng im không hề nhúc nhích như một bức tượng làm cho cô cảm thấy thân ảnh đó thật đơn độc.

-Cô: Em có biết là mình đã bị cho nghỉ học một tuần?

-Nó: Em biết

-Cô: Biết mà em còn ung dung như vậy sao?

-Nó: Thì có thể làm được gì chứ?

-Cô: Có phải em muốn làm tôi tức chết hay không? Mau quay mặt qua nói chuyện với tôi một cách bình thường đi.

Cô vừa nói dứt câu thì nó cũng ngã xuống. Thân ảnh gầy yếu của nó ngã xuống trước mặt cô làm cho cô bất giác cảm thấy sợ hãi. Đó là cảm giác mất đi một thứ rất quan trọng đối với mình.

-Cô: Này...em làm sao vậy? Quản gia...mau...mau gọi bác sĩ. Âu Dương Hi...em không thể có chuyện gì được. Mau tỉnh lại đi Âu Dương Hi....

Cô gần như mất kiểm soát mà hét lên. Cô không muốn mất nó, không muốn nó bị chuyện gì. Giờ đây cô mới nhận ra là nó quan trọng với mình như thế nào.

———-

-Bác sĩ: Chỉ là quá mệt mỏi trong một thời gian dài. Cộng với việc không nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ nên ngất xỉu. Cô không cần phải lo lắng, chỉ cần uống thuốc theo đơn này và bồi bổ thì sẽ tốt lại thôi

-Cô: Cảm ơn bác sĩ.

Sau khi vị bác sĩ kia ra về thì cô ngồi lại bên cạnh nó. Nhìn khuôn mặt hốc hác kia mà bỗng chốc cô thấy thật đau lòng. Ngày đầu cô gặp nó, nó có một khuôn mặt bầu bĩnh mà nay thì cứ như một bộ xương di động vậy.

-Cô: Có phải tôi đã rung động? Có phải tôi đã bị những chân thành của em làm lung lay?