Công việc của cô nói bận rộn thì cũng không phải, cô cũng là nhân viên công chức bình thường ngày làm tám tiếng, thỉnh thoảng cũng phải tăng ca thui nhưng cô cứ thích ngâm mình trong phòng thí nghiệm quan sát những mầm mống bé bỏng hơn là trở về phòng trọ ồn ào. Phòng trọ của cô nằm ngay đằng sau một quán karaoke, ban ngày thì còn đỡ chứ ban đêm nằm ở phòng trọ mà như nằm ở ngoài đường. Chỉ khi thật sự mệt mỏi thì cô mới trở về. Khi đó thì những tiếng nhạc ồn ào không đủ làm ảnh hưởng tới cô. Con bạn cô thì suốt ngày kèo nhèo về phòng trọ dởm đời của cô, nó cứ lôi kéo cô về nhà của nó ở. Cô chỉ đơn giản nghĩ tìm chỗ ngủ còn những việc khác không quan trọng. Thực ra mức lương mà cô kiếm được cũng không quá cao nhưng việc đi thuê một phòng trọ rộng rãi hơn thì cũng được. Hơn nữa cô cũng tiết kiệm được một ít nhờ công việc làm thêm thời còn đi học, tiền học bổng và nhu cầu về vật chất không cao của cô cũng giúp cô tiết kiệm được kha khá tiền. Nói chung cũng đủ cô sống thoải mái. Chỉ là cô muốn im lặng nhưng lại sợ cảm giác cô đơn, khi có tiếng ồn ào cô sẽ thấy an toàn hơn. Cô sợ cảm giác bị bỏ rơi, lạc lõng. Cảm giác đó thì Huyền không bao giờ biết đến khi mà mình luôn sống trong tình yêu của bố mẹ và anh trai. Huyền muốn kinh doanh thì được anh trai giúp đỡ mở cửa hàng, nó còn muốn kéo cô về làm chung nhưng cô không chịu. Thế là nó dụ cô đóng góp cổ phần vào cửa hàng hoa của nó với lí lẽ "tích cóp của hồi môn" rất hùng hồn. Trước lời năn nỉ ỉ ôi của nó, để tránh việc nó cứ niệm kinh bên tai của mình, cô đành đóng góp một ít vào cửa hàng hoa để làm tiểu cổ đông. Thế là vị tiểu cổ đông này thỉnh thoảng lại bị nó lôi đi lao động công ích cho cửa hàng. Huyền muốn thoải mái, tự do thì bố mẹ sẵn sàng tậu cho căn hộ độc lập và một con xe để nhớ khi bố mẹ là bay về luôn. Rõ ràng tính cách của hai đứa trái ngược nhau nhưng lại chơi thân với nhau đến lạ.
Cuối tuần, cô lững thững đến cửa hàng để làm cu li cho Huyền. Buổi sáng cô làm luôn tay, cắm hoa, trang trí, bó hoa, xới đất, chuyển chậu hoa, chăm sóc cây, luôn tay luôn chân đến lúc ngẩng mặt lên thì đã gần đến giờ ăn trưa. Cô đứng dậy và đi ra đằng sau nhà kho. Bốn xuất cơm được bày ra trên bàn, bốn người ngồi ăn.
- Ôi đói quá! Hôm nay cơm ngon ghê!
Ngân- cô nhân viên tóc ngắn vừa nhanh chóng nhai cơm vừa khen.
- Ừ, công nhận hôm nay cơm ngon quá, chị Huyền mới đổi chỗ đặt cơm ạ. Từ mai cứ đặt chỗ này ý chị.. ngon.. ngon.. ngon.
Thy- Cô nhân viên tóc dài cũng tấm tắc khen.
- Cửa hàng này kiêu lắm, muốn đặt cơm khó hơn lên trời! Khách quen cũng không được ưu tiên.
Huyền vừa nói vừa liếc cô một cái sắc lẻm. Hai cô nhân viên cùng nhìn theo ánh mắt cô chủ. Đôi mắt sáng lên.
- Cơm chị Hương làm đây ạ? Phải nói là ngon thật là ngon. Lần sau chị nấu cho chúng em ăn ké nhé.
Thy khen không ngớt lời mà tay vẫn bận rộn gắp thức ăn.
- Chị Hương mà mở quán ăn thì bọn em sẽ đến ủng hộ nhiệt tình.
Ngân cũng hùa theo và để chứng minh sự nhiệt tình là những chiếc đĩa trống không nằm trơ chỏng trên bàn.
- Chị.. Chị.. cũng không ngon lắm đâu. Hương ngại ngùng lắp bắp nói.
- Ơ kìa, em có "ăn" được chị đâu! Mà nếu chị muốn dâng hiến cho tụi em thì tụi em cũng sẵn sàng.
Câu nói của Ngân làm cô đỏ bừng mặt và làm cho tràng cười của ba người còn lại càng lúc càng to hơn.
- Thui các em, tha cho bạn chị. Nó còn non tơ lắm, tấm chiếu mới đấy. Các em mà trêu nữa là lần sau không có cứu binh nữa đâu.
Huyền vừa cười vừa nói.
Hai cô nhân viên không nói nữa nhưng mắt thì vẫn nhìn cô long lanh, thỉnh thoảng vẫn tràn ra tiếng cười rúc rích làm cô chỉ muốn ăn nhanh cho xong để trốn đi. Ăn xong, cô nhanh chóng đứng bật dậy và nhận việc ra đằng trước trông cửa hàng để ba cô nương trong này được thoải mái nghỉ giải lao và tám chuyện.
Lúc đầu khi đến quán của Huyền, cô không phân biệt được hai cô nhân viên. Cùng mặc đồng phục, cùng tóc dài, cứ thay nhau nói chuyện với cô làm đầu cô xoay mòng mòng. Cô cũng sợ luôn nên không dám đến quán của Huyền thường xuyên nữa. Sau này không biết Huyền có "dạy dỗ" lại mấy cô nhân viên không mà lần sau đến thì cô thấy kiểu tóc của hai cô đã khác và đã nhã nhặn hơn với cô khiến cô nhẹ nhõm hơn.
Trời thu, cơm no mà áo không cần ấm thì cuộc chiến đấu giữa hai con mắt vẫn diễn ra. Để cho chúng không sụp xuống thì cô đứng lên và đi dạo một vòng quanh cửa hàng.
Leng keng.. leng keng..
Đi từ từ đến nơi có tiếng động. Dưới kệ hoa, một cái đuôi đang ngoe ngẩy. Cúi người xuống, nhìn vào trong gậm, một con mèo con màu trắng đang chơi với quả cầu treo nô- en màu đỏ. Kéo quả cầu ra, con mèo cũng lon ton chạy theo. Lắc lư quả cầu trước mặt, con mèo cũng nhảy theo như muốn tóm lấy con mồi. Ngồi chơi với con mèo một lúc, cô với lấy dải ruy băng màu hồng tết cho nó cái nơ con bướm thật xinh, trang trí một cái giỏ hoa thành một cái ổ xinh xắn cho nó nằm. Con mèo có vẻ hải lòng với cái nhà mới này lắm. Những cái nơ xinh xắn rủ xuống cùng với chiếc đệm làm từ những sợi giấy cắt nhỏ đầy màu sắc. Nhấc chiếc giỏ lên ngắm nghía, qua lớp cửa kính cũng có một đôi mắt tròn xoe đang nhìn nó. Chính xác hơn là nhìn mèo con đang nằm hưởng thụ trong cái giỏ mà nó vừa trang trí xong. Cô đi ra cửa, mở cửa. Cô bé mặc váy màu vàng với chiếc xắc xinh xinh đang tiến lài gần. Cô bé vuốt ve mèo con, và bế nó ôm vào lòng. Không có hành động chống trả nào diễn ra chứng tỏ vòng tay này thường xuyên ôm ấp nó. Cô bé mắt long lanh đứng suy nghĩ một lúc. Cô bé cúi gập người chào nó rùi muốn quay đi. Nhanh chóng ra hiệu cho cô bé đứng chờ cô chút, cô bước vào cửa hàng cầm vài quả cầu mà mèo con vừa chơi và một cái chuông nhỏ mang ra. Cô buộc chiếc chuông vào cổ con mèo và đưa cả cái giỏ mà cô vừa làm cho mèo con cùng những món trò chơi đã đặt sẵn trong đó cho cô bé. Cô bé liên tục xua tay từ chối, cô cũng ra hiệu cho cô bé là mình tặng cho mèo con. Sau một lúc tần ngần suy nghĩ, cô bé mím môi cúi gập người liên tục như muốn cảm ơn cô. Cô cũng giơ tay ra hiệu không có gì. Cô bé háo hức ôm cái giỏ đi về, thỉnh thoảng còn quay trở lại nhìn. Cô vừa mỉm cười vừa vẫy tay chào cô bé.