Sáng hôm sau, Châu Nhuận đã gọi điện cho Hà Như, anh nói đã hẹn được với Tiết Tuyền và bốn người bạn khác, tối nay gặp nhau ở nhà hàng Hương Cung.
Hà Như nằm trên giường, ngáp một hơi dài, cô dụi mắt và hỏi:
- Châu Nhuận này, mấy bạn đến tối nay đều có gia đình cả rồi đúng không?
Châu Nhuận cười nói:
- Ừ, chỉ còn mình cậu thôi đấy. Có phải tối nay cậu định báo cho mọi người biết tin mừng chăng?
Hà Như nhìn Lưu Đông Khởi vừa mới ngủ dậy cười nói:
- Mình già rồi, ai thích mình nữa chứ?
Châu Nhuận cười:
- Có cần mình gọi cho Tiếu Thiên, báo cho anh ta biết không?
Hà Như vừa nhìn Lưu Đông Khởi rồi nói với Chu Nhuận:
- Thôi đi, cậu đừng có lừa người ta nữa.
Cô buông điện thoại xuống, cô hỏi dò Lưu Đông Khởi tối nay anh có muốn đi gặp mặt bạn bè cùng cô không. Anh gác tay ra sau đầu, nhìn cô cười nói:
- Nếu như anh đi thì bạn bè em sẽ đánh giá anh thế nào đây?
Hà Như cười nói:
- Điều đó tùy thuộc vào bản thân anh thôi! Anh biết đấy, họ là bạn học của em cũng có nghĩa là bạn học của Ngô Tiếu Thiên nữa đấy.
Nhắc tới Ngô Tiếu Thiên, trong lòng Lưu Đông Khởi có chút không vui. Anh nghĩ tới đêm qua sau khi hai người bình thường trở lại, Hà Như nằm tựa đầu trên ngực anh và kể chuyện của cô và Ngô Tiếu Thiên. Hà Như nói đó chính là mối tình đầu của cô.
Anh không nói gì cả, nhưng trong lòng anh không khỏi chạnh lòng. Mặc dù anh cũng đã đoán trước được là trước kia Hà Như chắc hẳn cũng quen người này người nọ. Nhưng khi Hà Như nói với anh chuyện này, anh vẫn thấy chống chếnh, hụt hẫng.
Anh biết rằng, nói chung, đàn ông đàn bà khi đã qua tuổi ba mươi thì hầu như ai cũng đã trải qua những cung bậc của tình yêu. Dấu ấn của tình yêu ấy, có người thể hiện qua kinh nghiệm xá© ŧᏂịŧ, có người thể hiện bằng tinh thần trong sáng, thuần khiết. Hầu như ai cũng có ít nhất một trong hai điều này, và đều là chân tình. Mặc dù trong chuyện này anh đã từng thất bại, nhưng hồi ấy anh đã hết sức chân tình. Vì vậy anh nghĩ, một khi Hà Như đã có thể đem chuyện tình trong quá khứ kể cho anh nghe, cho thấy cô đã chân thành, thẳng thắn với anh, dù ngày xưa cô đã từng yêu chân thành hay không. So sánh như thế, sự chống chếnh, hụt hẫng trong lòng anh bỗng trở nên buồn cười.
Nhưng bây giờ, quan trọng là phải thể hiện mình sao cho nổi bật trước đám bạn của Hà Như và Ngô Tiếu Thiên thì hơi băn khoăn. Vì đây không đơn giản chỉ là chuyện của riêng anh, mà còn liên quan đến thể diện của Hà Như nữa. Và quan trọng hơn là Hà Như lại là người rất giữ thể diện. Anh không thể không suy nghĩ tới hai việc: một là đám bạn của Hà Như nghĩ như thế nào về việc cô và Ngô Tiếu Thiên chia tay; hai là so sánh anh và Ngô Tiếu Thiên. Theo anh thấy, ít nhiều gì họ cũng sẽ thử thách anh, từ câu nói của Hà Như anh cũng cảm nhận ra được điều ấy. Tất nhiên sự so sánh này chủ yếu chỉ là vẻ hấp dẫn của cá nhân người đó chứ không phải là về công việc hay là chuyên môn gì cả.
Hà Như thấy anh còn do dự bèn nói:
- Nếu anh cảm thấy bất tiện thì không cần phải đi đâu, hơn nữa đây cũng chỉ là buổi họp mặt của bạn bè em, chẳng ai ép anh cả.
Thật ra thì trong thâm tâm Hà Như vẫn mong là anh sẽ đi cùng cô, vì như thế thì cô sẽ có thể làm thay đổi ánh mắt của bạn bè cô.
Lưu Đông Khởi dường đoán được những suy nghĩ của cô nên anh cười nói:
- Có gì mà bất tiện em? Đi thì đi. Từ nay về sau, bạn của em cũng sẽ là bạn của anh mà.
Hà Như trêu:
- Có thể họ sẽ không cho là như vậy đâu anh.