Chiều hôm sau, Hà Như giải quyết xong mọi việc ở công ty bảo hiểm Viễn Đông.Vừa định đi thì Cố Thôn liền vội vàng tới tìm cô, anh ta bảo tổng giám đốc muốn nói chuyện với cô. Hà Như nghĩ, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của mình rồi, tất cả mọi việc cần làm đều đã làm xong, chắc là tổng giám đốc muốn gặp cô để tặng quà hoặc nói lời từ biệt thôi.
Cô cùng Cố Thôn đi vào văn phòng của tổng giám đốc, ông ta đang đợi cô. Giám đốc cười và hỏi cô một số chuyện liên quan đến công việc, sau đó ông mới nói:
- Cô Hà à, thật lòng mà nói, qua những gì cô đã làm trong thời gian qua ở công ty, chúng tôi rất hài lòng. Tôi tin là cô cũng hiểu rõ phần nào công tác quản lý của công ty chúng tôi. Vì vậy tôi đại diện cho tòan công ty thành thật cảm ơn cô rất nhiều. Không biết là sau này cô Hà có dự định gì không?
Hà Như cười khiêm tốn:
- Thời gian qua tôi chỉ làm những việc mà tôi nên làm thôi. Thành công của công ty này cũng để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc, một số kinh nghiệm quản lý rất đáng để cho tôi học tập. Về bên kia tôi cũng sẽ hết lòng tiếp tục phục vụ cho công ty của mình, và tất nhiên tôi cũng sẽ không thể nào quên được tất cả bạn bè ở đây.
Giám đốc gật gật đầu nói:
-Với khả năng của cô Hà, nếu như cô làm đại diện cho quý công ty, làm việc lâu dài ở Thượng Hải thì chúng tôi sẽ rất là vui.
Hà Như cười:
- Vấn đề này trước khi đến Thượng Hải tôi đã giải thích với giám đốc của tôi. Tôi tin đây là một cơ hội tốt, nhưng với cá nhân tôi thì đây cũng chưa hẳn là sự lựa chọn tốt nhất. Có những lý do cá nhân mà tôi không thể nói, mong giám đốc lượng thứ cho.
Tổng giám đốc có chút thất vọng nhưng ông cũng mỉm cười và nói:
- Như vậy thì tôi rất lấy làm tiếc thôi. Tôi nghĩ là chúng tôi vẫn còn rất nhiều cơ hội đặc biệt với ông chủ tập đoàn M, chuyện này cũng nhờ cô Hà giúp cho.
Hà Như đáp lại:
- Chỉ cần là những việc có liên quan đến lợi ích của đôi bên thì tôi rất sẵn lòng làm hết sức mình thôi.
Hà Như rời khỏi văn phòng của giám đốc thì Cố Thôn cũng theo sau và nói với cô:
- Cô Hà à, tổng giám đốc muốn tôi tối nay mở tiệc tiễn cô, hy vọng cô sẽ nể tình tham dự chứ?
Hà Như nói:
- Anh Cố Thôn à, rất tiếc là, lần này tôi lại làm cho anh thất vọng rồi. Nhưng nếu anh rảnh tôi muốn rủ anh cùng tôi đến phi trường Phố Đông đón một người bạn.
Cố Thôn cười:
- Chà, không biết là người bạn nào mà vinh hạnh được cô Hà Như ra tận nơi đón thế này. Chứ mọi hôm tan ca tôi muốn được đưa cô về cô đều từ chối. Thôi được rồi, hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này. Đừng nói là đi tới phi trường Phố Đông mà ngay cả đi đến phi trường Bắc Kinh tôi cũng sẵn sàng đi với cô.
Hai người lên xe. Cố Thôn vừa lái xe vừa nói:
- Cô Hà Như à, lần trước tôi dẫn cô đi gặp và nói chuyện Tôn Ánh với cô, khi về Los Angeles, hy vọng là cô sẽ dành chút thời gian giúp đỡ cô ấy. Cô ấy dạy con trai tôi học dương cầm, bạn bè thật đấy nhưng về mặt tình cảm lại không thể tỏ bày được. Thật tình là cô ấy còn yêu nghệ thuật hơn là để mắt tới tôi, hai bảy, hai tám tuổi rồi mà vẫn chẳng đoái hoài gì tới chuyện lấy chồng cả.
Hà Như cười nói:
- Ý anh là muốn tôi làm mai cho cô ấy sao? May quá người mà tôi đang đi đón đây cũng còn đang độc thân đó.
Đêm qua khi Lưu Đông Khởi gọi điện cho cô, cô không nói sẽ ra phi trường đón anh, cô bất ngờ gọi Cố Thôn đưa cô ra phi trường hoàn toàn chỉ là muốn cho Lưu Đông Khởi ngạc nhiên thú vị mà thôi.
Vì kẹt xe nên ra đến sân bay thì cũng vừa lúc Lưu Đông Khởi đẩy hành lý ra, đang dáo dác tìm taxi thì Hà Như đã vẫy vẫy tay, trong chốc lát anh nhận ra cô từ giữa đám đông, tươi cười đi về phía cô. Anh hớn hở nói:
- Thật không thể nào tin được là em lại ra tận đây đón anh.
Hà Như chỉ Cố Thôn nói:
- Nhờ anh Cố Thôn đây đưa em đi đấy.
Lưu Đông Khởi nhìn Cố Thôn một lát rồi vui vẻ đưa tay ra bắt:
- Cảm ơn anh nhiều.
Cố Thôn đưa cho anh một tấm danh thϊếp.
Lưu Đông Khởi nhận danh thϊếp rồi giới thiệu:
- Tôi là Lưu Đông Khởi, luật sư ở Los Angeles.
Cố Thôn cười nói:
- Tên của anh nghe rất quen, không hiểu sao tôi vừa mới gặp anh mà đã thấy thân thiết như bạn bè lâu năm rồi vậy.
- Anh khéo nói quá. Anh là bạn của Hà Như tất nhiên cũng là bạn của tôi rồi. Đông Khởi vui vẻ đáp lời.
Khi xe tới khách sạn Shangri-la, Cố Thôn nói với Hà Như:
- Cô Hà Như này, cả hai bạn đều chưa ăn tối gì cả, không biết mọi người có sẵn lòng nể mặt tôi ăn tối với tôi không? Chiều nay tôi có hẹn ăn tối với một người bạn, khỏang 8h cô ấy sẽ đợi tôi ở nhà hàng Trí Chân.
Lưu Đông Khởi nhìn Hà Như, cô cũng nhìn anh. Đông Khởi vui vẻ nói:
- Hay là như vầy đi, tôi sẽ vào khách sạn đăng kí và thu xếp hành lý một chút, tối nay tôi sẽ đãi khách nhé.
Cố Thôn vội nói:
- Anh nói thế là xem tôi như người ngoài rồi. Tôi là chủ, đương nhiên tôi sẽ là người đãi khách rồi. Hơn nữa, tối nay tôi còn mở tiệc tiễn cô Hà Như nữa mà.
Hà Như cười:
- Xem ra tôi phải nể mặt anh thật rồi! Thôi được, anh cứ về trước đi, tôi về phòng thay đồ. Lát nữa gặp nhé.
Căn phòng mà Hà Như đặt cho Lưu Đông Khởi cũng ở tầng thứ 28 như cô. Lúc Lưu Đông Khởi làm thủ tục ở quầy, thì cô về phòng mình. Hà Như vội vàng tắm rửa, thay một bộ y phục mát mẻ và thoải mái. Bộ đồ này cô mua hồi dạo phố cuối tuần. Cô thích màu xanh da trời nhạt của nó lại thêm một vài chấm nhỏ li ti, vào buổi tối đầu thu mà mặc nó thì rất là mát mẻ và khoan khoái.
Lúc nãy trên xe, cô đã đoán vị khách mời của Cố Thôn có thể là Tôn Ánh, vì khi cô sắp rời Thượng Hải, Cố Thôn sẽ không thể xem cô như người xa lạ. Đó chính là tính thông minh sắc sảo của anh, anh ta mà đã định làm chuyện gì thì tất cả mọi điều đều có thể xảy ra, cho dù đó là những chi tiết nhỏ nhất anh cũng đều tận dụng cho bằng được.
Hà Như cho rằng loại người này trên thương trường thì được nhưng làm bạn bè thì không chơi được. Cô nghĩ Lưu Đông Khởi sẽ tìm cách nhẹ nhàng từ chối, nhưng không ngờ anh lại đồng ý nhanh thế. Trong lòng cô có hai vấn đề khó xử, một là nếu “đi”, mà Tôn Ánh đến thật, thì trước mặt cô, Lưu Đông Khởi và Tôn Ánh sẽ bối rối; còn nếu “không đi” thì không phải là lòng dạ quá hẹp hòi sao? Nhưng cô nghĩ nếu như tối nay hai nhân vật chính là Lưu Đông Khởi và Tôn Ánh thì cô chỉ là người ngoài, có mặt cho vui thôi mà.
Một lát sau, Lưu Đông Khởi đã sắp xếp xong hành lý. Anh đến tìm cô. Lưu Đông Khởi không thay đồ, có lẽ chỉ có rửa mặt qua loa thôi. Đi bên Đông Khởi, đột nhiên Hà Như bỗng cảm nhận được hơi ấm đàn ông toát ra từ chính anh, lý trí không ngăn nổi cảm giác chuếnh choáng ở cô.