Chương 5
Đúng vậy, đứa nhỏ làm thế nào có được?
Hạ Thiên nói một thôi một hồi, làm cho trong đầu mọi người đều xuất hiện chung một vấn đề, bao gồm cả Duẫn Lam đang có vẻ mặt nghi hoặc kia.
“Đúng nha, baby làm thế nào xuất hiện. Vợ à, em biết không?” Cục cưng tò mò Duẫn Lam cùng Du Duyên mắt to trừng mắt nhỏ n lâu sau, rốt cục không nhịn được nữa hỏi ra vấn đề cực kỳ có tính kiến thiết này.
…
…
Duẫn Lam chớp mắt nhìn mọi người đang dần hóa đá, thật kỳ quái nha, bạn bè của vợ sao lại thích trò chơi “một, hai, ba, đầu gỗ” này vậy. Anh ôm Du Duyên đã chết cứng ngắc vào lòng, nghĩ thầm vợ mình hình như cũng rất thích trò chơi này nha, vậy anh có nên chơi cùng hay không?
Nghĩ lại thì có vẻ không tốt lắm, mọi người đều thành đầu gỗ, người nào kêu dừng đây. Không tốt, không tốt.
Còn có…
“Anh, anh, anh…”
“Vợ à, em lại bắt đầu tập thể dục à.” Duẫn Lam hưng phấn nhìn Du Duyên lại bắt đầu run lên.
Du Duyên chớp mắt, quyết định có lẽ cậu nên ngất đi thì tốt hơn.
“Cậu muốn nói, là cậu căn bản không hề làʍ t̠ìиɦ với cậu ta?” Điền Phi Hồng lần đầu tiên trong cuộc đời cẩn thận để ý nói chuyện với người khác như vậy, nhìn mấy người bên cnh trong lòng cảm thấy thật thích thú.
“Không có đâu.”
“Một lần cũng không có?”
“Không có.” Duẫn Lam kiên định gật đầu.
Suy nghĩ một chút, còn bổ sung một câu: “Tôi rất muốn làm nha, nhưng chính là suy nghĩ trong lòng thôi, còn chưa có hành động nha.”
“Vậy… Đứa nhỏ trong bụng tiểu Duyên hẳn là không có quan hệ gì với cậu nhỉ?” Lí Học Hàn vừa nói xen vào, vừa gỡ kính xuống lau lau, lau đến sáng bóng rõ ràng, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy trời.
“Vậy tính ra có lẽ tiểu Duyên cũng không phải vợ anh.” Chu Viên Viên cùng Hạ Thiên liếc nhau, trăm miệng một lời nói.
Duẫn Lam kỳ quái nhìn chăm chú mọi người, ôm chặt Du Duyên hơn nữa: “Sao cậu ấy lại không phải vợ của tôi, cậu ấy chính là vợ của tôi, cũng là mẹ của con tôi!” Nói xong còn cúi đầu hôn chụt một cái lên môi Du Duyên, thể hiện anh có quyền làm vậy.
…
…
Rầm!
“Vợ, vợ à, bọn họ đang làm gì vậy?” Duẫn Lam rất là tò mò hỏi.
Du Duyên bất lực nhìn mọi người đổ thành một đống thi thể: “Bọn họ bị đả kích quá lớn, quyết định tạm thời trốn tránh sự thật.”
À, hóa ra có chuyện như vậy. Duẫn Lam tiếp thu dạy bảo gật gật đầu, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Ai làm cho bọn họ bị đả kích lớn như vậy chứ? Thật đáng thương nha, thoạt nhìn rất thảm.”
Cậu đã không còn hơi sức để tranh luận với thằng thần kinh này nữa, còn lại giao cho bọn họ đi, cậu muốn ngủ tiếp, có lẽ tỉnh ngủ tất cả vấn đề đều được giải quyết.
Vì thế, để trốn tránh sự thật, một lát sau Du Duyên đã ngáy khò khò rơi vào mộng đẹp.
“Ôi, nhanh lên, mau đỡ tôi lên, ngã chết tôi rồi.” Điền Phi Hồng nghiến răng ken két kêu Chu Viên Viên tới dìu ông đứng lên, ôi, thắt lưng giống như gãy vậy, đau quá!
Bốn người nằm úp sấp sau khi đứng lên, chuyện đầu tiên chính là đều tự tìm ghế ngồi xuống, miễn cho lát nữa không cẩn thận lại bị dọa ngã sấp mặt xuống đất lần nữa.
Duẫn Lam từ đầu tới cuối đều trừng lớn mắt nhìn nhất cử nhất động của bọn họ, cảm thấy bộ dáng nhóm người này giống như bị thần kinh, nhưng, bạn vợ cũng chính là bạn mình, cho nên về sau nhất định anh cũng phải quen với việc phát bệnh bất ngờ của bọn họ mới được.
“Xin hỏi một chút, anh có thể giải thích qua về quan hệ giữa anh với tiểu Duyên không?” Trải qua sự nhất trí thảo luận của mọi người, Hạ Thiên là người đầu tiên đứng ra đặt câu hỏi, thật khó khăn nha, vấn đề này.
“Quan hệ? Quan hệ vợ chồng, là bố mẹ của mấy đứa nhỏ thôi.” Chuyện rõ ràng như vậy còn cần phải hỏi sao?
À. Hạ Thiên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu được.?!
“Không phải anh nói anh với cậu ta chưa làʍ t̠ìиɦ sao? Vậy thế nào lại có mối quan hệ này?” Sau Hạ Thiên, Chu Viên Viên là người thứ hai đứng ra lên tiếng.
“Nhưng chúng tôi chính là loại quan hệ này mà, có liên quan gì đến việc làʍ t̠ìиɦ chứ?” Duẫn Lam chớp chớp mắt, cảm thấy thật khó câu thông với những người này nha, bọn họ thế nào mà đều có bộ dáng ngốc ngốc vậy.
À. Chu Viên Viên gật gật đầu, tỏ vẻ cô cũng hiểu được.?!
“Theo sinh lý học về cơ thể người cùng di truyền học mà nói, trẻ con là do t*ng trùng cùng trứng kết hợp, là một loại sinh vật trưởng thành phát dục ở trong tử ©υиɠ phụ nữ.” Lí Học Hàn đẩy đẩy kính mắt biểu tình rất nghiêm túc, “Nói cách khác, hẳn là sinh ra bởi hành vi ***, đương nhiên cũng có thể thông qua một bên nào đó dùng phương pháp cung cấp t*ng trùng hoặc trứng, làm trứng thụ tinh, sau đó dẫn đến tồn tại của đứa nhỏ.”
“Nhưng mà, mặc dù vợ tôi là nam, mặc dù chúng tôi không quan hệ ***, nhưng cậu ấy vẫn mang thai con của tôi mà.” Duẫn Lam cũng vô cùng nghiêm túc nhìn Lí Học Hàn.
À. Lí Học Hàn gật gật đầu, tỏ vẻ anh hình như cũng hiểu được.?!
Điền Phi Hồng ở một bên đau đầu nhìn mấy đứa ngốc bày ra bộ dạng tỉnh ngộ sau khi được tiếp thu giáo dục, liền cảm thấy nhục nhã cho phòng thiết kế Quai Quai. Ngu ngốc ~~~ sỉ nhục ~~~ hỏi mấy vấn đề gì không biết ~~~~ đây, đây tất cả đều là vô nghĩa thôi!
“Sao cậu có thể xác định Du Duyên chính là vợ cậu, là mẹ của con cậu?” Sếp quả nhiên là sếp, một câu nói toạc ra điểm mấu chốt của vấn đề.
“À, cái đó hả. Ngày hôm qua tôi có nói chuyện với vợ, nhưng mà cậu ấy hét lên nửa ngày cũng không chịu nghe.” Duẫn Lam nghĩ đến đây liền cảm thấy rất tủi thân nha, “Cậu ấy nói tôi đang kể chuyện ma quỷ.”
“Trước tiên đừng nói tới cậu ta, cậu nói cho tôi nghe là tốt rồi.” Chuyện này cùng chuyện ma quỷ có quan hệ gì với nhau, chẳng lẽ người đàn ông này không phải người?! Chắc là không thể nào. Mọi người nhìn Du Duyên đang ngủ an ổn trong lòng Duẫn Lam, không phải đâu, hẳn là không phải đâu, Du Duyên sợ ma nhất, cậu ta sao có thể ngủ thẳng cẳng trong lòng ma được, ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ~~~~
“Được rồi. Tôi nói đây.” Duẫn Lam ho khan hai tiếng, nhìn bọn họ hứng thú vểnh tai lên nghe như vậy, lập tức hào hứng kể chuyện ào tới, anh cao hứng nói: “Đó là một đêm gió lớn nha, giơ tay không nhìn thấy năm ngón, xung quanh yên tĩnh không hề có một âm thanh gì hết, đột nhiên gió vù ~~~ vù ~~~~ vù ~~~ thổi này ~~~ thổi này ~~~~, đột nhiên!”
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“Làm sao làm sao?” Du Duyên đang say sưa ngủ bị tiếng thét chói tai làm cho bừng tỉnh, cậu trợn to mắt nhìn mấy người Hạ Thiên, mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn cậu, không đúng, là hoảng sợ nhìn người đang ôm cậu, “Xảy ra chuyện gì? Mọi người gặp ma à?”
Ừ! Mọi người đồng loạt gật đầu, nhìn thấy sắc mặt Du Duyên đã bắt đầu biến xanh, sắp sửa hai mắt khẽ đảo miệng sùi bọt mép, sợ tới mức vội vàng lắc đầu. Đùa à, cậu ta là phụ nữ có thai đấy, bị hù doạ thì chết à.
“Các người làm cái rắm gì thế hả, trêu đùa tôi đúng không!” Con mẹ nó, thấy tôi mang thai đều đến bắt nạt tôi, muốn chết cả sao! Du Duyên xắn xắn tay áo muốn đánh người.
“Vợ ~~~” Âm thanh ai oán của Duẫn Lam chậm rãi từ sau lưng truyền tới, “Người ta không có kể chuyện ma quỷ mà. Người ta đang kể lại buổi tối hôm mà chúng ta hôn nhau thôi mà, sao mọi người đều có biểu tình này, ô ~~~~~” anh thật là tủi thân nha, anh thật sự không phải đang kể chuyện ma mà ~~~~
Lần này ý thức của Du Duyên quay lại rất nhanh, lập tức đã nghĩ tới biểu tình của mình ngày hôm qua khi Duẫn Lam kể chuyện cũng giống như vậy, nhìn mọi người đang phát run ở góc tường chế giễu, “Còn tưởng rằng mấy người có nhiều cam đảm, xem ra cũng chẳng hơn tôi được bao nhiêu. Hừ!” Để xem về sau các người còn có mặt mũi cười nhạo tôi nhát gan không!
“Ngoan! Tiếp tục kể cho bọn họ nghe.” Du Duyên tâm tình vui vẻ quay đầu cười với Duẫn Lam, “Cởϊ qυầи áo ra!”
Duẫn Lam ngoan ngoãn cởi đai lưng áo ngủ ra, thấy Du Duyên vội vàng chui vào, thanh âm rầu rĩ truyền ra: “Ôm chặt vào!” Như vậy sẽ không sẽ bị dọa nữa, tùy tiện anh thích kể như thế nào thì kể như thế đó, ha ha ~~~
“À!” Thật là cao hứng nha, vợ mình chủ động như vậy. Duẫn Lam cười híp cả mắt, bọc kín Du Duyên ôm chặt ngắc.
“Tôi tiếp tục kể, tiếp tục kể, ha ha ~~~~” Híp lại đôi mắt nhỏ dài, anh cười hì hì nói, “Đột nhiên! Một con mèo đen chạy ra, một con mèo có toàn bộ lông đều là màu đen không có lấy một sợ lông màu khác, da lông đen bóng rất xinh đẹp, ánh mắt lóe sáng ở trong bóng đêm thoạt nhìn đặc biệt quỷ dị. Nó chậm rãi bước về phía tôi, bộ lông cũng dần dần dựng thẳng lên, tuy rằng trời rất tối, nhưng tôi vẫn nhìn thấy cái miệng đầy răng nanh của nó chậm rãi mở ra. Tôi lúc ấy rất khẩn trương, tôi cùng với nó đối diện nhau, chậm rãi lui về phía sau, đột nhiên!”
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Du Duyên bị dọa đến run rẩy, nhanh chóng ôm chặt lấy người Duẫn Lam, nghe tiếng thét chói tai liên tục của mọi người ở bên ngoài, cậu rất thích nha, về sau rốt cục cũng có thể báo thù rồi, lần này nên đến phiên cậu cười nhạo bọn họ thôi.
“Tôi té ngã một cái! Con mèo kia cách tôi càng ngày càng gần, như trước lộ ra cái miệng đầy răng nanh của nó, cổ họng phát ra những tiếng grừ grừ. Nó nhảy phốc lên bổ nhào về phía tôi, tôi vội vàng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp nữa.”
Mọi người trong phòng đề cao cảnh giác nhìn Duẫn Lam lâm vào bi thương, tình huống lúc ấy nhất định thực thảm đây.
“Rốt cục, nó đoạt đi cái bánh bao nhân thịt trong tay tôi.”
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
“Vợ à, vợ à, bọn họ lại bị đả kích nữa à?” Nhìn thi thể từng người trong phòng lần lượt ngã xuống, cục cưng tò mò Duẫn Lam lại cao giọng hỏi.
“Ừ.” Du Duyên run rẩy trong lòng Duẫn Lam, nhịn không được. “Ha ha ha ha ~~~~~ anh, anh… Ha ha ha ha ~~~~” Chịu không nổi, chịu không nổi. Ha ha ha ha ~~~~ Du Duyên lau nước mắt đang trào ra ở khóe mắt, rất khôi hài, ha ha ha ha ~~~~
Duẫn Lam tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vợ mình cười vui vẻ như vậy, cũng nhịn không được cười phá lên theo, “Vợ à, cẩn thận đứa nhỏ, đừng cười quá mức nha.” Chưa hết, anh còn không quên lo lắng vỗ nhẹ lưng Du Duyên, muốn cho cậu chậm rãi trở lại bình thường.
“Ha ha ha ha ~~~~~ Duẫn Lam, tôi thích anh!” Du Duyên hào hứng vỗ vỗ lưng Duẫn Lam, nhìn tấm lưng run rẩy của Điền Phi Hồng cùng ba người đang giãy giụa úp mặt trên sàn nhà ở bên cạnh, trong lòng cậu rất vui vẻ nha.
Ha ha ha ha ~~~~ ha ha ha ha ~~~~
h