Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Là Cố Chấp

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đoạn 23

Gần đây, tập đoàn Hàn Thiên mở rộng thị trường ra gần khắp Châu Lục, công việc nhiều vô kể, mỗi sáng đến công ty, thư ký đều đã chuẩn bị sẵn cho Thành Viễn một chồng văn kiện cao quá đầu người, chỉ đặt bút ký tên thôi cũng đủ gãy tay.

Hôm đó, cô thư ký đem giấy tờ đặt lên bàn mà Tổng giám đốc Dương Thành Viễn vẫn không buồn liếc mắt lấy một cái. Nhìn thấy sắc mặt đen xì của sếp lớn, thư ký không dám chần chừ nán lại lâu, khi vừa định cúp đuôi chuồn thẳng thì boss lại đột nhiên lên tiếng khiến tim cô ta dường như bắn ra khỏi l*иg ngực.

“Thủ tục đổi tên như thế nào?”

Thư ký hai chân mềm nhũn, vài giây sau vẻ mặt liền ngay lập tức thay đổi, quay đầu lại mỉm cười chuyên nghiệp: “Dạ, sếp muốn đổi tên cho ai ạ?”

“Cho tôi”

“Dạ. Chỉ cần có giấy khai sinh và sổ hộ khẩu, mất thêm chút tiền, 5 ngày là xong ạ”

Thành Viễn gật gật đầu, sau đó lôi từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy khai sinh, tự lẩm bẩm trong miệng: “Dù sao mình cũng không thích tên Dương Thành Viễn”.

Mà sau khi anh nộp thủ tục đổi tên cho phòng Tư pháp hộ tịch, vừa đổi tên xong xuôi thì tin tức này đã lọt đến tai của Dương Vũ và Tống Liên Chi.

Tống Liên Chi tìm tới công ty mấy lần cũng không gặp được cậu con trai bảo bối để hỏi cho ra nhẽ, mà gọi điện thoại thì lần nào Thành Viễn cũng nói bận rồi vội vã cúp máy. Bất quá, bà mới phải cùng Lý Thiên Kim tìm đến tận biệt thự của Thành Viễn, không ngờ mới vừa bước vào nhà đã gặp ngay một người phụ nữ ở đây.

An Nhã nhìn thấy Lý Thiên Kim, âm thanh trong cổ họng đột nhiên nghẹn lại. Cô ngẩn người ra mất mấy giây, sau đó mới ngượng ngập đi lại, cúi đầu nói: “Xin chào”

Tống Liên Chi chậm rãi bỏ bàn tay đang khoác tay Thiên Kim ra, hơi nhíu mày: “Cô là ai vậy?”

“Chào bác, cháu…”

Lý Thiên Kim dù sao cũng là vợ chưa cưới của Dương Thành Viễn, mà trong hoàn cảnh này, dù không cần biết ai đến trước ai đến sau nhưng ít ra người ta cũng có một thân phận đàng hoàng đứng bên cạnh anh, còn cô thì cái gì cũng không phải. An Nhã bối rối đến mức nói năng lắp bắp, Tống Liên Chi thấy vậy liền nở ra một nụ cười lịch sự:

“Tôi là mẹ của Viễn. Nó có ở nhà không?”

Mẹ của anh? Mẹ của anh lại đến cùng Lý Thiên Kim? Ôi trời, cô thực sự chưa có sự chuẩn bị gì cho tình huống này, nhất thời vẻ mặt cứ ngây ra nhìn Tống Liên Chi.

Lý Thiên Kim cẩn thận quan sát An Nhã một lượt, sau cùng nói: “Chị mới đến đây à? Chị yên tâm, em và bác gái đều là người nhà của anh Viễn”. Thiên Kim hơi liếc lên lầu: “Anh Viễn có ở nhà không ạ?”

An Nhã mím môi, lăc đầu: “Không có ạ. Anh ấy đã ra ngoài từ sáng sớm rồi”

“Là tới công ty sao?”. Tống Liên Chi nhìn cô, nói.

“Vâng, hình như là…”

An Nhã còn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên có một vật hình tròn màu đen từ đâu bay tới, vật đó bay qua cánh cửa rồi văng xuống nền nhà, phát ra mấy tiếng êu “tít…tít”. Đến khi An Nhã kịp nhìn rõ mới phát hiện ra đó là một quả bom mini.

Gần như đồng thời cùng một lúc, cả An Nhã và Lý Thiên Kim cùng hét lên: “Có bom”

An Nhã phản ứng nhanh nhẹn, ngay lập tức lao đến dùng chân đá văng quả bom kia ra ngoài. Khi bom vừa bay khỏi chân cô ba mét liền nổ “bùm” một tiếng trên không, áp lực từ nó phát ra lớn đến nỗi cả cánh hoành tráng của biệt thự cách đó hơn một mét cũng vỡ tan tành, khói bụi bay tứ tung,

Cùng lúc với bom nổ, An Nhã cũng đã xoay người vội vã đóng cửa chính, hướng mắt lên trên lầu gào lên: “Dương, Mạc”

Dương và A Mạc nhảy bốn bước cầu thang là có thể xuống được dưới lầu, vừa chạy vừa hét ầm lên: “Chị dâu, xảy ra chuyện gì?”

“Mau lên. Có người tập kích”

Lúc này, khuôn mặt của Tống Liên Chi cùng Lý Thiên Kim vẫn vì quá bất ngờ và kinh hoảng mà vẫn ngây ra như tượng.

An Nhã nhanh như cắt với tay lấy trong ngăn kéo lấy mấy khẩu súng, nhìn Lý Thiên Kim nói: “Mau đưa bác gái vào trong”

Lý Thiên Kim hiểu ý gật đầu, sau đó xoay người đỡ Tống Liên Chi vào một căn phòng nghỉ phía sau tủ rượu của Thành Viễn. Khi người vừa khuất bóng thì bên ngoài truyền vào mấy âm thanh khô khốc lạnh lẽo, đạn xuyên qua cửa chính rồi bay vào bên trong, ghim lỗ chỗ lên tường.

Dương gào lên: “Chị dâu, cẩn thận”

Phía bên ngoài, mấy người đàn ông mặc đồ da đen, mặt bịt kín mít, trên tay cầm súng AK cải tiến loại băng đạn 40 viên hùng hùng hổ hổ xông vào, vừa đi vừa lia đạn tứ phía.

An Nhã, Dương và A Mạc chia nhau ra núp ba hướng bắn tỉa từ bên trong ra, vốn dĩ tưởng chỉ có mấy người bịt mặt phía trước, không ngờ chỉ chưa đầy nửa phút sau, tất cả các cửa sổ trong biệt thự đều bị đạp cho bung ra, mảnh kính rơi vỡ xuống nền nhà, văng tung tóe.

Những âm thanh của mảnh kính vỡ lập tức thu hút ba người trong nhà, A Mạc ngoảnh đầu nhìn mấy tên bịt mặt đang trèo từ cửa sổ vào, gầm lên: “Mẹ kiếp. Bọn chúng ở tứ phía”

An Nhã cầm súng ngắn bắn ra bên ngoài, viên đạn ghim vào giữa ngực một tên, quay đầu nói: “Dương, còn mẹ của Thành đang ở bên trong. Bảo vệ hai người họ”

Nghe thấy ba chữ “mẹ của Thành”, hai đầu mày của Dương liền nhíu chặt, anh ta gật đầu: “Mạc, bảo vệ chị dâu”. Sau đó quay người lao vào căn phòng mà Lý Thiên Kim đã vào lúc nãy.

Cửa chính hiện tại đã bị súng bắn đến mức các mảnh gỗ gần như bung bét ra như hoa nở, người ở bên trong có thể nhìn rõ được bên ngoài có năm, sáu người đàn ông tiến đến, trong khi đó, từ các cửa sổ, bảy tám người nữa cũng đã leo được vào xong xuôi. Địch ở trước mặt, địch ở sau lưng, địch ở tứ phía… mà lúc này, trong tay An Nhã, Dương và A Mạc chỉ có mấy khẩu súng ngắn thông thường, không tính đến tương quan lực lượng, chỉ tính đến vũ khí thôi cũng không đủ sức chống đỡ rồi.

Nghĩ đến đây cũng đã cảm thấy toát mồ hôi hột, không cần đoán cũng biết bọn sát thủ kia là do Tạ Vân phái đến, mà cô ta tấn công quá bất ngờ cho nên dù có cả Dương và A Mạc ở đây cũng phản ứng không kịp. Ai mà ngờ được Tạ Vân dám đem người đến tận đây ám sát giữa ban ngày ban mặt như vậy.

An Nhã cùng A Mạc mỗi người hai tay đều cầm hai khẩu súng, một người bắn trước mặt, một người bắn sau lưng. Trong khi đó, ở căn phòng kia Dương cũng hạ thủ xong xuôi mấy tên đang đu dây leo từa cửa sổ vào, anh ta liếc Tống Liên Chi, nói: “Bác gái, đứng sau lưng tôi”

Lời còn chưa nói xong, trên ngực anh ta đã xuất hiện một chấm laze màu đỏ, Lý Thiên Kim đứng bên cạnh nhìn thấy chấm đỏ này, đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã ngay lập tức lao lại, nhanh như chớp đẩy Dương qua một bên.

Viên đạn từ súng bắn tỉa tầm xa sượt qua cánh tay Thiên Kim, để lại trên đó một đường rạch, mấy tia máu bắn vào khuôn mặt đẹp trai của Dương. Tống Liên Chi thấy vậy liền hét lên: “Kim, cẩn thận”

“Bác gái, nằm xuống”

Lúc này, cơ thể của Lý Thiên Kim đè lên người Dương, anh ta ngay lập tức xoay người nhìn cô chằm chằm trong vòng ba giây, sau đó chống tay ngồi dậy, giơ tay ấn vào một công tắc được thiết kế ẩn trên tường, nghiến răng nghiến lợi: “Cô muốn chết à?”

Từ trong tường đẩy ra một chiếc hộp đen dài chừng bốn mươi centimet, Thiên Kim liếc anh ta, nói: “Anh vừa mới suýt chết”

Dương mở chiếc hộp, bên trong đó là một khẩu súng ngắm đã được tháo rời, anh ta chỉ cần mười giây là có thể lắp lại hoàn chỉnh, lắp xong không thèm liếc Thiên Kim một cái, lạnh lùng gác súng lên thành giường, nhắm chuẩn mục tiêu bóp cò.

Không có thiết bị ngắm cho nên Lý Thiên Kim không biết anh ta có bắn trúng hay không, chỉ biết sau khi đã dùng hết ba viên đạn, Dương thản nhiên đứng dậy, phía đối diện là cửa sổ đã mở toang, nói: “Đi thôi, nơi này không an toàn nữa”

Bên ngoài, An Nhã và A Mạc hầu như liên tục nổ súng, tuy nhiên địch quá đông, tiêu diệt hết lớp này liền có một lớp khác xông vào, trên sàn nhà ngổn ngang xác người chết.

Đúng lúc Dương vừa bước ra thì nhìn thấy một tên đang âm thầm núp phía sau chĩa súng vào đầu An Nhã, bàn tay hắn vừa định bóp cò thì viên đạn từ súng của Dương cũng kịp lúc bay đến, ghim thẳng vào trán hắn, tạo nên một lỗ sâu hoắm.

An Nhã lúc này mới ngoái đầu lại, nhìn thấy nòng súng kia vẫn đang hướng về phía mình nhưng người thì đã chết không kịp nhắm mắt, đổ xuống sàn rầm một tiếng, cô mới thấy lạnh buốt sống lưng.

“Dương”

Cùng lúc đó, lại thêm một toán người nữa từ bên ngoài chuẩn bị xông vào, đúng lúc này, Lý Thiên Kim cũng đột nhiên từ đâu vọt tới trước mặt An Nhã, hét lên: “Đưa cho tôi một khẩu súng”

An Nhã liếc nhìn đám người áo đen kia đang lạnh lùng tiến đến, nói: “Biết bắn không đấy”

“Biết”

Cô rút ra từ thắt lưng khẩu súng, ném về phía Lý Thiên Kim: “Cô bảo vệ bác gái”

Dương nghiến răng kèn kẹt, sắc mặt hiện tại ngập tràn máu tanh: “Bốn người tụm lại một chỗ, mỗi người nhắm bắn một hướng, yểm trợ cho nhau”. Anh quay qua Tống Liên Chi, nói: “Bác gái, không sợ súng đạn chứ?”

Tống Liên Chi gật đầu: “Không vấn đề gì”

“Được”

Bốn người ngay lập tức đứng sát lại gần nhau, mỗi người giương súng nhắm về một hướng, Tống Liên Chi đứng ở giữa, tất cả vừa chuẩn bị tư thế xong xuôi thì toàn bộ địch cũng vừa tới nơi.

A Mạc lẩm nhẩm đếm: “Một… hai…”. Anh ta liếc mắt về cửa chính hiện tại đã không còn thành hình cánh cửa, ở đó thấp thoáng mấy tên địch mặc áo chống đạn, tay cầm súng máy quét liên tục về phía ngôi nha, căn điểm địch vừa vào gần nơi thì gào lên: “Ba. Bắn”

An Nhã lập tức giơ chân đá văng một chai rượu mạnh loại 60 độ về phía cửa chính, chai rượu đập vào khẩu súng trên tay một tên, vỡ tan tành, rượu bắn ra tứ phía. Đúng lúc này, cô lạnh lùng bóp cò súng, viên đạn bay đi, sau khi chạm đến áo giáp của một tên liền hóa thành một đốm lửa. Lửa bắt từ rượu dính trên người bọn chúng rồi ngay lập tức lan ra, cháy bùng bùng khiến ba tên trở thành một bó đuốc sống, kêu gào thảm thiết.

Cùng lúc này, A Mạc, Dương, Thiên Kim cũng đều giơ súng bắn tán loạn về phía các cửa sổ trong nhà, địch đu dây leo vào liền chết ngổn ngang như ngả rạ.

Lý Thiên Kim dường như chưa dùng súng để bắn người bao giờ cho nên cổ tay cầm súng có hơi run rẩy, tuy nhiên đạn từ nòng súng cô ta bay đi rất chính xác, hầu như chưa viên nào bắn trật.

Dương thấy vậy liền hưng phấn quay sang liếc cô, trong khi đó súng của anh vẫn nhả đạn về phía một tên địch, yểm trợ Thiên Kim: “Bắn tốt đấy”

Lý Thiên Kim mím môi, cực kỳ nghiêm túc trả lời: “Trước giờ chỉ luyện tập bắn bia điện tử, chưa bắn người thật bao giờ”

Dương nhìn cô cười cười, súng trên tay anh vẫn điên cuồng nhả đạn. Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào mấy tiếng xe ô tô phanh gấp, tiếp theo là một loạt tiếng súng nổ lạnh lẽo cùng những tiếng “hự…” rất nhỏ của mấy tên địch.

An Nhã mở to mắt nhìn về phía cửa chính, ở đó xuất hiện ba bóng người đàn ông, đi ở giữa là một dáng người quen thuộc cùng khí chất đội đời đạp đất không lẫn đi đâu được. Mà chỉ cần nhìn thấy người này thôi, bao nhiêu sợ hãi trong lòng cô lập tức tan biến.

Dương Kiến Thành!!!

———
« Chương TrướcChương Tiếp »