Chương 9: Đe dọa

"Lý Ninh Chí, cô cho rằng tôi là người duy nhất không thích cô hay sao? Cô vừa có nhiều ưu điểm, lại vừa xinh đẹp, học giỏi, các giảng viên đều yêu thích, thiên vị cô và có rất nhiều người theo đuổi cô... Cho nên có quá nhiều người chờ đợi để âm thầm "kéo cô xuống nước."

Tôi chưa bao giờ biết mình có nhiều "đặc quyền" như vậy, vậy mà chúng lại trở thành mối đe dọa trong tương lai.

Tối hôm đó, tôi có tâm trạng nghe bất cứ cuộc gọi từ Trác Minh Viễn, tôi tắt điện thoại và đến Học viện Anh quốc để suy ngẫm lại về cuộc sống. Tôi thích những tòa nhà mang đậm phong cách Victoria ở đây, và đó cũng là mục tiêu thoát khỏi cuộc sống hiện tại của tôi.

Sau ba ngày sống trong lo lắng, Z đột ngột chuyển trường, trước khi đi cô ấy cười với tôi, nở một nụ cười mãn nguyện.

Cùng lúc đó, Trác Minh Viễn lại xuất hiện ở trường của tôi, ăn mặc nhếch nhác như một chú cún bị bỏ rơi, chiếc quần đùi màu hồng và áo phông da cam không thể nổi bật hơn haha.

“Họ có đẹp không chú?” Tôi nhìn khuôn mặt lâng lâng, rũ rượi dõi theo ánh mắt của các cô gái đi qua đi lại.

"Vấn đề đã giải quyết xong, em còn lo lắng cái gì?"

Anh ấy đã giải quyết xong hết rồi sao?

"Ninh Chí, chúng ta nhất định phải nắm chắc lấy hạnh phúc."

“Vậy thì hạnh phúc của anh là gì?” Tôi vội hỏi, dù đang là tháng sáu, nhưng lòng bàn tay tôi lạnh ngắt.

"Đó là em."

"Em cũng vậy." Tôi nở một nụ cười. (Đoạn này mọi người có thể hiểu là khi Ninh Chí hỏi Minh Viễn "hạnh phúc của anh là gì?" thì Minh Viễn trả lời "Đó là em" - hạnh phúc của anh là em, và Ninh Chí trả lời "Em cũng vậy", có nghĩa là hạnh phúc của em cũng là anh. Vì trong tiếng Trung, từ "anh", "em", "cậu", "bạn", "mày"... là một)

Đúng vậy, tôi đã thích anh từ rất lâu rồi.

Ngày hôm đó, Trác Minh Viễn không biết trúng gió gì mà bắt tôi phải cùng anh "nếm trải hương vị của tuổi trẻ", chúng tôi ở lại trường học đến hơn mười giờ tối, trong đó còn kết nạp thêm một vài người bạn cùng lớp.

"Đúng vậy, tôi là bạn trai của Lý Ninh Chí."

Nhìn vào ánh mắt có phần ngạc nhiên và ghen tị của các cô gái, tâm trạng của tôi bắt đầu trở nên khá hơn.

Quay lại Chung cư Hồ xanh vào buổi tối, đó là một đêm rất dễ chịu. Tôi chợt nhận ra rằng trái tim đang dao động, bắt đầu bị trói chặt vào một người, đó là một dấu hiệu khủng khϊếp.