Chương 5: Gia cảnh bại lộ

Nhờ có anh ấy, tôi mới biết được thế nào là một kẻ say mê tiền bạc chính hiệu, hỗn loạn thối nát trong phim truyền hình diễn ra ngay trước mặt khiến bụng tôi cũng dần cảm thấy cồn cào khó chịu.

Cả khán phòng đầy hình ảnh thiếu vải lộ da thịt khiến chiếc váy trắng của tôi trở nên khá chói mắt, đi đâu tôi cũng lẽo đẽo theo Trác Minh Viễn, vì chỉ sợ nếu buông tay sẽ rơi vào vũng rượu thịt này.

"Đây có phải là đứa trẻ nhà anh không?" Một người đàn ông mặc bộ đồ tây màu đỏ to lớn bưng ly rượu đi tới, đôi mắt đào hoa của anh ta đảo qua đảo lại nhìn tôi.

“Ta mang tới cho ngươi xem, chúng ta đi thôi.” Trác Minh Viễn nắm chặt tay của tôi, mặc cho người đàn ông kia nhìn theo: “Ngươi chờ ta”.

"Hắn là con trai của ta, cứ gọi là Chu Dương, bọn hắn đây là muốn nhìn thấy ngươi."

Tôi mấp máy môi nhưng không nói nên lời.

"Sẽ không có lần nào nữa đâu, Ninh Chí à."

Anh tay trái cầm vô lăng, đặt tay phải lên đùi tôi, "Đừng để anh nhìn thấy bộ dạng đáng thương của em, thật quá mức hấp dẫn."

“Trác Minh Viễn!” Tôi tức giận gào tên anh rồi hất tay anh ta ra, không ngờ tôi lại có được dũng khí ngay lúc này.

"Bảo bối nhỏ của ta đang nóng nảy sao?"

Nghe đến biệt danh này, tôi thấy hơi nguôi ngoai… Lo lắng chiếc xe chỉ cần rẽ vào ngõ, anh ta sẽ ăn thịt tôi ngay trên xe mà không cho tôi chút phòng bị nào để chống cự.

Thật ra, Trác Minh Viễn rất ít khi bắt tôi phải chăm sóc anh, anh ấy luôn tôn trọng mong muốn của tôi, thậm chí có lúc còn hỏi ý kiến của tôi.

Liệu tôi có nên cảm thấy may mắn khi gặp được một đàn ông hoàng kim như vậy không?

Thật nực cười nhưng tôi chỉ biết bản thân mình thật rẻ mạt.

Khi tôi về nhà sau kỳ nghỉ đông, tôi lại phải ở chung phòng với bố dượng, và sự việc tồi tệ hơn đã xảy ra, ông ấy đã nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của tôi.

"Chỉ quay trở lại đây khi thiếu thốn đàn ông! Mày đúng là dâʍ đãиɠ giống hệt như mẹ của mày vậy ..."

“Ông không được phép nói như thế về mẹ tôi!” Tôi gào lên, giận dữ đến mức nhặt một chiếc gạt tàn và ném vào mặt ông ta.

Tôi nhớ anh ấy, vô cùng nhớ... nhưng ông ta đã đánh tôi, nhốt tôi vào trong phòng và tịch thu điện thoại của tôi.

Đến tối, tôi nghe thấy tiếng ông ta chửi bới người khác qua điện thoại:

"Mày đã hϊếp da^ʍ nó! Tao kiện mày..."