Ban đầu tôi cứ nghĩ có nhanh thì cũng phải vài tuần nữa mới tới nhà Duy, ai ngờ hôm đó đang dạy giở tiết học thì hắn gọi inh ỏi :
-Hôm nay tới nhà tôi gặp bố mẹ.
Hắn nói như ra lệnh, vì đang đứng ở hành lang trong trường nên tôi phải rít qua kẽ răng :
-Anh bị thần kinh à ? Tôi đang đứng lớp làm sao mà tới ?
Hắn lại dở giọng châm chọc tiếp :
-Cô bị sốt ruột quá à ? Ai nói cô tới giờ này ? Trưa dạy xong thì đi ra cổng.
À, trưa, nếu thế chắc nhà bên đó muốn tôi sang dùng cơm trưa.
Trước lúc tới đó tôi đã thử đi thử lại mấy bộ váy, chẳng biết nhà bên kia thế nào để mà ăn mặc cư xử cho hợp ý, phải chi Duy tử tế một chút thì tôi cũng có thể hỏi anh ta đằng này lời nào anh ta nói ra cũng như móc câu, tôi còn hỏi làm gì, mất công anh ta lại tưởng tôi ham hố được gả cho mình tới thế.
Nói thế chứ dù không ham thật nhưng tôi nghĩ mình cũng phải thể hiện cho tốt một chút, đã lỡ nhận tiền của bố ruột, hơn nữa còn dắt hắn về nhà gặp bố mẹ rồi, giờ lỡ nhà bên kia không ưng ý một cái thì tôi không biết lấy đâu ra tiền mà trả cho bố đây.
Cứ tưởng sẽ về bên nhà dùng cơm, ai ngờ Duy chở tôi vào một quán ăn, thấy tôi ngơ ngác hắn lẩm bẩm :
-Cô không đói à ?
Tôi giật mình :
-Ừ, ừ, tôi có đói. Nhưng tôi tưởng về nhà anh ăn cơm.
Hắn lách qua người tôi ngênh ngang bước vào trước :
-Sau này ngày nào chả ăn, về ra mắt thì tội gì về trúng bữa ăn cho mất tự nhiên.
Lúc ngồi vào bàn ăn tôi mới để ý là bố tôi nói đúng thật, Duy ăn nho nhã từ tốn, kể cả nhìn mặt kiểu có vẻ câng câng thì cái cách anh ta xúc từng miếng cơm cho vào miệng vẫn rất khoan thai, bố tôi nói những người như thế thường là người được sinh ra trong một gia đình nề nếp. Đang mãi quan sát một chút thì hắn ngẩng đầu lên, mặc dù tôi đã lật đật cụp mắt xuống rồi nhưng vẫn bị hắn phát hiện :
-Cô thích nhìn người khác ăn đến thế à ?
Dù sao cũng bị bắt quả tang rồi, chối mất công hắn lại nói có tật giật mình nên tôi lãng sang chuyện khác :
-Duy này, nhà anh thế nào? Ý tôi là tính cách của bố mẹ và ông anh thế nào? Ngoài ra còn ai nữa không?
Hắn với tay lấy miếng khăn giấy chầm chậm lau rồi mới trả lời:
-Nhà tôi bình thường, bố mẹ tôi cũng bình thường.
Tôi không mở miệng ra hỏi thêm câu nào nữa, có hỏi cũng chỉ đến thế mà thôi.
Chúng tôi ngồi thêm một lúc lâu thật lâu, chốc chốc hắn lại liếc nhìn điện thoại như có hẹn với ai đó, mãi tới sang buổi chiều hắn mới chở tôi về nhà, dọc đường đi còn quay lại dặn:
-Không cần diễn, bình thường thế nào thì giờ cứ như thế.
Khi đứng trước cổng nhà hắn tôi run thật sự, cái bãn lĩnh hổ báo bình thường của tôi bay biến đâu mất. Nhà Duy không lớn lắm, nhìn cũng có vẻ bình thường nhưng phía trước nhà là cả một mảnh vườn rộng bao la trồng toàn rau là rau, đủ loại rau trên đời này, đám rau của mẹ tôi chắc chỉ bằng một góc của mảnh vườn này, thế mà ăn còn không hết phải mang đi cho hàng xóm bớt huống hồ vườn rau nhà Duy rộng mênh mông thế này, chắc phải mang ra chợ bán.
Đi vào gần tới sân thì gặp một cô đi ra, trên tay cô cắp cái rổ để hái rau, cô ấy nhìn tôi ngớ người một lúc, sau cùng liếc thấy Duy bên cạnh mới hồ hởi hỏi :
-Cháu về đấy à ? Tối hôm qua cháu không về làm ông bà chủ sốt ruột cả đêm.
Rồi cô quay sang nhìn tôi ngập ngừng hỏi :
-Mà đây là ai thế cháu ?
Thì ra đây là người giúp việc, chẳng biết sao tôi lại thấy khi nói chuyện với cô giúp việc này giọng Duy hòa nhã hẳn, không còn gắt gỏng như khi nói chuyện với tôi :
-Hôm qua cháu uống say nên ngủ lại chỗ kia cô ạ. Đây là bạn gái cháu.
Cô giúp việc kia thấy thế liền quay sang hỏi tôi :
-Thật thế hả cháu ? Mà hình như đây là lần đầu tiên cháu tới đây phải không ? Tiếc quá, ông bà chủ lại vừa mới ra ngoài rồi.
Nụ cười trên môi tôi trở nên méo mó đến thảm hại, lần đầu tiên ra mắt mà đã trễ hẹn thế này thì biết ăn nói thế nào, đang định lên tiếng giải thích thì Duy đã kéo tay tôi đi :
-Đi, nhà tôi đã hết người đâu mà cô phải lo ?
Tôi quay sang lầm bầm chửi :
-Anh bị thần kinh à ? Sao lúc nãy cứ ngồi mãi ở chỗ kia để hại tôi khốn khổ thế này ?
Duy thủng thẳng :
-Tới giờ nào chẳng được, dù sao thì bố mẹ tôi cũng có biết hôm nay cô tới đâu ?
Tôi bất lực thở dài, chẳng biết hắn là cái thể loại người gì nữa, khi không bắt tôi tới đây làm gì không biết, bố mẹ hắn không ở nhà thì tôi ra mắt với ai ? Thậm chí hắn bắt tôi tới nhưng lại không thèm báo trước với bố mẹ hắn một câu, tôi nguýt hắn một cái, chưa kịp hỏi thì hắn đã có điện thoại, hắn bước ra mấy bước để nghe đoạn giơ tay chỉ chỉ làm dấu kêu tôi cứ vào nhà trước đi, đứng lóng ngóng đó cũng chẳng để làm gì, tôi xách theo giỏ quà đi vào phòng khách trước.
Bên trong nhà hắn cũng bình thường như cái vẻ bên ngoài, phòng khách bày biện đơn giản mộc mạc và có phần dễ chịu, giữa nhà có một cái tủ to trưng bày nhiều kỷ vật, nhiều huân huy chương và bằng khen của ông nội hắn. Ông tôi dù không nhiều huy chương như thế nhưng cũng có, chỉ là bố và bà cất vào một góc chứ chẳng trân trọng trưng bày như thế này bao giờ, bố ruột tôi thích để những vật trang trí quí hiếm và đắt đỏ hơn, bố nói như thế mới hợp với căn nhà sang trọng của bố. Ngày nhỏ có mấy lần ông mang ra cho tôi xem, ông cứ vuốt vuốt lên từng ngôi sao năm cánh rồi hạnh phúc cười mãi, sau này rời khỏi nhà ông rồi ít khi tôi được thấy lại, giờ đến đây nhìn thấy tự nhiên lòng tôi chợt chùng xuống.
Đang mãi thẩn thờ trước cái tủ kỷ vật đó thì tôi giật mình khi có bóng một người nào đó đang đứng nhìn mình, tôi ngẩng đầu lên thấy một người đàn ông cũng cao lớn đang đứng nơi bậc cầu thang cuối cùng, khuôn mặt có vài nét hao hao Duy nhưng hiền lành hơn chứ không cau có như Duy. Tôi không biết đây là ai cả, cái tên Duy kia chưa từng nói nhà hắn có thêm ai ngoài ông nội và bố mẹ nên chỉ lí nhí chào :
-Em chào anh ạ.
Không nghe anh ta trả lời nên tôi cất tiếng chào thêm lần nữa mà anh ta vẫn chỉ đứng bất động như trời trồng, anh ta đang nhìn tôi, ánh mắt hình như ngạc nhiên, có chút gì đó phức tạp nữa, thật đấy, tôi không nhầm đâu, ánh mắt khó hiểu đó vẫn dính chặt lấy tôi, toàn thân anh ta cứng ngắc.
Có một bàn tay thò vào eo tôi siết chặt, tôi giật mình dời mắt nhìn sang thì thấy Duy, hắn đứng bên cạnh tôi, lưng thẳng tắp, một tay đút vào túi quần, tay kia ôm chặt lấy tôi, hắn ngẩng đầu nhìn lên người kia nói :
-Đây là An, bạn gái em, à quên vợ sắp cưới của em.
Cánh tay đang đặt nơi eo tôi càng ngày càng siết chặt hơn, người đàn ông kia giật mình lúng túng :
-À, ừ.
-Vâng, anh sắp đi công tác à?
-Ừ.
Duy quay sang tôi cười, nụ cười chưa bao giờ dịu dàng đến thế :
-Đây là anh Dũng, anh trai của anh.
Nói xong còn cố tình đưa môi kề gần má tôi giả vờ phớt qua một cái. Trước khi đến đây Duy nói tôi không cần phải diễn, nhưng xem ra người đang diễn là hắn mới đúng, thậm chí còn diễn lên quá mức cần thiết.
Anh Dũng cúi xuống xách valy, đi ngang qua tôi anh nói:
-Anh phải ra sân bay gấp, em ở lại chơi nhé.
Tôi cứ có cảm giác có ai đó đang nhìn mình sau lưng nên vô tình ngoái đầu lại một chút, đợi anh Dũng vừa đi khuất sau cánh cửa thì Duy vội buông tôi ra, hắn ngồi xuống ghế, mặt lộ ra vẻ trâng tráo quen thuộc:
-Anh tôi đi rồi, đừng nhìn nữa.
Tôi có nhìn cái anh Dũng kia đâu, chỉ tại thấy anh ấy nhìn mình hơi lạ nên tôi bị mất tự nhiên, thế nhưng đây là phòng khách nhà hắn, không phải chỗ cãi nhau nên tôi đành mím môi nhịn.
Dù sao cũng lỡ tới rồi, với cả buổi chiều tôi không có tiết nên ở lại chơi thêm một lúc, nãy giờ cứ mãi nhìn vào cái tủ kỷ vật đâm ra thẫn thờ, chắc lúc nãy anh Dũng kia cũng thấy tôi kỳ lạ quá nên mới nhìn tôi như thế, ngại kinh khủng. Ông nội Duy còn nghỉ đâu trong phòng, cô giúp việc thì ở ngoài vườn rau thành ra trong nhà lại chỉ còn mình tôi với Duy, tôi đi loanh quanh thêm mấy vòng, vòng nhỏ thôi, kiểu chỉ xoay đi xoay lại xung quanh cái chỗ mình đang đứng thế mà cũng bị nạt:
-Cô bớt đi lại được không? Chóng hết cả mặt.
Tôi bỉu môi một cái rồi lặng lẽ ngồi xuống, vừa hay ngồi xuống cái lại nhìn thấy ở giữa nhà là một tấm hình chụp cả gia đình được rửa to và treo vào nơi trang trọng nhất, trong hình có ông nội, có bố mẹ Duy, có anh Dũng, ai cũng cười thật tươi, khuôn mặt ai cũng có nét phúc hậu, một cánh tay của anh Dũng khoác vào tay của mẹ mình, cả nhà đứng sát vào nhau, duy chỉ có một người còn lại với khuôn mặt lạnh lùng đứng tách ra một góc, hai tay đút túi quần, hình như từ trên xuống dưới còn không chạm vào ai cả. Tôi nhìn nhìn một lát rồi buột miệng:
-Anh bị bố mẹ anh ép chụp hình à?
Tôi không nghĩ câu hỏi của mình lại tác động tới cảm xúc của Duy như vậy, anh ta ném ánh mắt tức tối về phía tôi rồi lẩm bẩm:
-Ừ, ép.
Lúc đó tôi nghĩ cái thái độ đó cũng bình thường, vì hắn vốn thế nên không để ý mà tiếp tục bình phẩm:
-Đẹp nhỉ? Nhà anh ai cũng đẹp, mẹ anh nhìn phúc hậu thật đấy, anh Dũng thì giống bố anh còn anh…
Chưa kịp nói hết câu thì hắn đã nổi đ.iên lại kéo lấy tay tôi lôi ra ngoài:
-Đi về, anh Dũng anh Dũng, cô không định về à?
Lôi tôi tới đây cũng là hắn, giờ lôi tôi về cũng là hắn, trần đời chưa thấy ai ngang ngược như hắn cả, anh hắn tên Dũng thì tôi kêu anh Dũng chứ làm quái gì mà nổi đi.ên, chẳng biết hắn có bị thêm bệnh tâm lý không nữa.
Đi ngang vườn rau tôi giật mạnh tay lại:
-Cũng phải để cho tôi chào cô giúp việc nhà anh một tiếng đã chứ.
Nói thì nói thế thôi nhưng tôi chưa kịp chào thì cô ấy đã nhìn thấy chúng tôi, đứng trong vườn rau cô nhón nhón chân hỏi với ra:
-Sao mới tới chơi mà đã vội về rồi cháu?
Giọng cô này hiền cực, mà nhìn cũng chân chất nữa, chẳng biết có phải tôi nhìn sai hay không mà trong nhà này tôi thấy ai cũng hiền, trừ hắn.
Thừa lúc hắn không để ý tôi leo tót luôn vào vườn rau, cô giúp việc thấy thế vội xua xua tay:
-Ấy cháu, cháu ra đi, vào đây lại dính hết đất cát lên váy bây giờ.
Tôi cười toe toét:
-Kệ cô ạ, cháu cũng ít khi mặc váy lắm, có bẩn tí thì cháu về giặt lại.
Cô giúp việc nghe tôi nói thế thì không xua tay nữa chỉ lúi húi nhổ cỏ và nói chuyện với tôi, nói nhiều lắm, được cái bình thường mồm miệng tôi cũng như tép nhảy nên dù mới gặp nhưng có cơ man nào chuyện để nói. Hỏi han một hồi cô khẽ liếc về phía Duy một cái rồi ghé tai tôi thầm thì:
-Cháu nhớ nhắc Duy tối nay về nhà mà ngủ nhé, hôm qua ông chủ giận lắm đấy.
Tôi làm sao mà khuyên hắn, thế nhưng cũng giả vờ gật gật:
-Vâng. Mà cô ơi, dạo này anh ấy hay ngủ ở ngoài thế ạ?
-Không, thỉnh thoảng thôi, nhưng ông chủ không thích như thế.
Ngay từ đầu tôi đã đoán hắn thuộc dạng lêu lổng, giờ xem ra không sai rồi, phải có sao mới bị tống cổ đi lấy tôi thế này.
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng, chuyện cưới hỏi của tôi thì chủ yếu là bố ruột ra mặt bàn bạc, tôi cũng không hiểu sao nữa, bố ruột tôi nói ông với nhà bên đó quen thân nên dù sao cũng tiện nói chuyện, lạ đời, trước đây tôi quen Sinh bố có thế đâu? Nhưng dù sao thì đám cưới cũng chỉ là một màn kịch, thôi thì như thế cũng được, vừa khỏe cho mẹ lại vừa để mẹ đỡ đau lòng khi vài năm nữa con gái lại lục đυ.c kéo nhau ra tòa.
Chỉ tới gần tới ngày cưới thì bố mẹ Duy mới tới nhà tôi chơi cho biết nhà, nhà tôi thì ở tít trong ngõ sâu thế nhưng thái độ của họ vẫn chẳng có gì tỏ ý khinh khi cả, bố Duy còn ngồi uống trà nói chuyện với bố tôi rất lâu, chẳng biết hai ông nói chuyện gì mà vừa cười vừa nói rất vui vẻ, mẹ Duy thì xuống hẳn dưới bếp để nấu ăn cùng mẹ tôi. Hôm đó bố mẹ Duy về rồi mẹ tôi còn khen:
-Nhà bên đó có vẻ quí cái tình con ạ, mà bà thông gia là nấu ăn khéo lắm đó nhá, mày về bên đó thì lo mà liệu cái thân.
Tôi cũng nghĩ bố mẹ Duy là người tốt, dù có vẻ giàu có nhưng lại bình dị không phô trương, chỉ là không hiểu tại sao trong một gia đình như vậy lại có một thằng con trai ngang tàng đến thế.
Hôm nghe tin tôi làm đám cưới cả anh Nam với cái Nhi đều trố mắt ngạc nhiên tỏ ý không tin, mà không tin cũng đúng, mới mấy tháng trước cái Nhi còn nghe tôi với Duy cãi nhau như chó với mèo trong quán cà phê kia, sau đó tôi còn ghé tai nó tiết lộ Duy là gay nữa, giờ tự dưng lòi đâu ra cái đám cưới, phải tôi thì tôi cũng không tin.
Cái Nhi la làng lên :
-Ê, lúc nào ? Mày bắt đầu cặp kè với cái anh chàng soái ca oan gia của mày lúc nào thế ?
Tôi cười buồn buồn, đúng là oan gia thật, thế nhưng một lát sau vẫn phải giả vờ khua môi múa mép lừa nó :
-Thì ai biết được anh ta…à anh Duy lại là người quen của bố tao, tao đi gặp gỡ theo sắp xếp rồi lại vô tình thành duyên luôn.
Nó vẫn không tin tiếp tục lò dò hỏi :
-Thật không ? Thế sao đợt trước mày nói anh ta là gay?
Tôi giật mình một cái, nhẹ thôi nên nó không phát hiện ra, thì chẳng phải giờ anh ta vẫn là gay đó thôi, nhưng tôi không muốn nói rõ hơn, cái Nhi với anh Nam đều không phải là người biết giữ kín điều gì trong lòng cả, thế nên cả một lời than thở cho đoạn đường oái ăm phía trước tôi cũng không biết phải thổ lộ với ai, cuối cùng chỉ cúi đầu nói nhỏ:
-Do lúc đó tao hiểu nhầm, anh Nam nhỉ, anh Nam cũng nói tao hiểu nhầm còn gì?
Anh Nam nãy giờ vẫn im lặng, mãi tới bây giờ nghe tôi nhắc mới gật gù lên tiếng:
-Ừ, cái An nó hiểu nhầm thôi chứ gay thì lấy cái An làm gì? Mà anh nghe chú Tứ khen suốt, chú Tứ nói từ sau lần đánh nhau với bọn cướp đó biết chú Tứ hoàn cảnh khó khăn anh ấy hay mua đồ cho chú Tứ, mấy lần còn biếu vợ chú Tứ thuốc bổ nữa, nếu thế chắc anh ta là người tốt, em gặp được người tốt thì anh mừng cho em.
Anh Nam nhìn tôi một chút rồi hỏi tiếp:
-Thế chừng nào em cưới?
-Sắp rồi anh ạ, bọn em định cưới trong năm nay.
Cái Nhi đang uống ngụm nước, nghe tôi nói thế thì phun ra cả bàn, nó ho sặc sụa:
-Cái gì? Từ giờ tới cuối năm còn bao lâu nữa đâu ?
Rồi nó ghé tai tôi thì thầm :
-Hay mày có thai ?
Nó thế, cái gì cũng hay suy diễn lung tung, tôi bật cười nhìn nó :
-Không, tại ông nội anh Duy mệt, hơn nữa năm nay cũng được tuổi nên nhà bên đó muốn cưới luôn.
Có một lần tôi nghe mẹ Duy nói ông nội muốn cưới sớm lúc ông còn sống, để mai này xuống suối vàng hai ông vừa kết lại cái tình đồng chí vừa có thêm tình của những người có hai đứa cháu đang cùng nhau vun đắp một gia đình.
Tôi khóc không được mà cười cũng không xong, chẳng biết lúc đó hai ông có phát hiện ra hai đứa cháu trời đánh này chẳng có gia đình nào để mà vun đắp cả.
Mùa đông năm ấy lạnh lắm, lạnh hơn mọi năm, hôm chúng tôi làm đám cưới trời rét cắt da cắt thịt, rét thấu tận xương tủi, ban đầu tôi cũng đã chọn cho mình cái váy cưới dài tay dành cho mùa đông nhưng cuối cùng lạnh quá chịu không nổi đành phải khoác thêm mấy lớp áo choàng. Lúc đang ở trong phòng thay đồ cái Nhi tót vào, mặt hồ hởi:
-Mày đúng là lớ ngớ vớ huy chương, chao ôi, cái anh chồng của mày nhá, lịch lãm, mũi cao, mắt sâu, còn thêm lúm đồng tiền, soái ca ngôn tình cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thấy tôi cứ ngồi im nó lại tuôn thêm một tràng tâng Duy lên tận mây xanh:
-Người như thế chỉ cần được ôm ngủ mỗi đêm thôi, không cần làm gì cả thì tao cũng đủ mãn nguyện rồi, ha ha.
Tôi nhìn nó phì cười, nó làm sao mà hiểu được trong lòng tôi đang héo hắt cỡ nào?
Nhi nói đúng thật, Duy vốn điển trai, về điểm này thì tôi thừa nhận vì lần đầu tiên gặp tôi cũng đã có ấn tượng như thế, huống hồ hôm nay lại mặc đồ chú rể, tóc tai chải chuốt các kiểu, khi nhìn tôi đứng bên cạnh Duy hình như mẹ tôi xúc động đến trào nước mắt, tôi thấy mẹ lấy khăn chầm chậm lau mấy lần. Duy đẹp thế, tôi thì không đẹp bằng nhưng đang mặc váy cô dâu, trang điểm cầu kỳ lại đang đeo trên người nhiều trang sức lấp lánh nên trông khá đẹp đôi, thế nhưng trong lòng tôi lại trào dâng một nỗi xót xa tận cùng, tủi thân đến tận cùng, không phải tôi tủi thân vì phải lấy một người mình không thương, mà là tôi tủi thân vì hôm nay, ngày trọng đại nhất của cuộc đời mình thì người dắt tay tôi vào lễ đường lại không phải là người bố đáng kính của tôi.
Từ khi lớn lên và biết yêu đương tới nay, lúc nào tôi cũng nghĩ có một ngày bố sẽ đi bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi đặt vào bàn tay của một người đàn ông khác, sẽ nói với người đó rằng hãy thay bố yêu thương và làm bến đậu cho phần đời còn lại của con gái bố, lúc nào tôi cũng nghĩ thế. Chỉ là hôm nay tôi cũng tiến vào lễ đường sang trọng, cũng bước giữa hàng trăm lời chúc phúc, nhưng… người đàn ông đó không phải người tôi yêu, người dẫn tôi vào cũng không phải là bố mà là bố ruột của tôi.
Trước hôm đám cưới bố tôi nói:
-Nếu không có bố thì mẹ con vẫn có thể nuôi con trưởng thành, con vẫn sẽ trở thành đứa con đáng tự hào của mẹ, nhưng không có bố ruột con thì sẽ không có con trên đời này con ạ, thế nên người xứng đáng nắm tay con vào lễ đường là bố của con.
Tôi nghèn nghẹn, ước gì dòng m.áu chảy trong người mình là của bố.
Thấy tôi im lặng bố vỗ vỗ vào vai:
-Thôi, nín đi, bố nào cũng là bố, bố nào cũng thương con cả, chỉ cần con hạnh phúc là bố mừng rồi.
Lặng một chút bố tôi nói tiếp:
-Để bố con dắt tay con vào lễ đường, bố ngồi dưới còn ngắm được con gái mình kỹ hơn chứ đi bên con bố run nên có khi chả thấy con xinh thế nào con ạ.
Đêm đó tôi ngồi thật lâu bên bố, lâu lắm, bố tỉ tê kể cho tôi nghe chuyện ngày nhỏ, có những chuyện từ tận ngày tôi còn nhỏ xíu bố đều nhớ cả, từ chuyện ngày đầu tiên tôi thay cái răng sữa đã khóc như thế nào, cho đến sau này những chuyện tôi đi học xa nhà ra sao… bố tôi nhớ hết. Kể một hồi cuối cùng bố dặn:
-Nhà bên đó khác nhà mình, mới gặp thì thấy họ vậy nhưng dù sao thì nếp mỗi nhà một khác, về bên đó nhớ dung hòa mà sống nghe không?
Cho đến tận lúc này, điều tôi nuối tiếc không phải là phải lấy một người như Duy, điều tôi nuối tiếc nhất là không được bố dắt vào lễ đường, cũng không được vùi đầu vào anh Toàn trước khi rời nhà mình đến một nơi xa lạ khác, chắc anh sợ người khác biết tôi có một người anh đau ốm tôi lại tủi thân nên nói thế nào cũng không chịu tới, anh Toàn tôi, bố tôi, hai người đàn ông tôi yêu thương nhất trong cuộc đời này.
Tên Duy đi bên cạnh tôi, cũng ôm eo các kiểu, dù sao thì đã diễn cũng nên diễn cho trót nên dù nổi hết cả da gà nhưng tôi vẫn phải để yên, chỉ thỉnh thoảng cựa quậy một cái nếu lỡ hắn có ôm chặt quá. Lúc nhìn thấy bố mẹ ngồi dưới sân khấu tôi chạnh lòng nên rơm rớm nước mắt, Duy nhìn thấy, mày hơi cau lại một cái:
-Cô đã xấu rồi sẵn rồi thì làm ơn đừng khóc, khóc trôi hết phấn lại hỏi tại sao chụp hình toàn không ra hình người.
Câu nói của hắn đúng là có tác dụng thật, tôi tỉnh hẳn:
-Đẹp xấu gì rồi cũng vứt vào một xó, quan tâm làm gì?
Tưởng hắn sẽ bắt bẻ lại ai ngờ hắn cúi xuống kéo kéo cái váy cưới, giọng lầm bầm:
-Váy gì mà vướng víu thế? Lần sau mặc cái ngắn ngắn thôi.
Tôi thiếu điều muốn lạy hắn, tôi tự xách váy đi một lèo, trước khi đi không quên nói nhỏ vào tai:
-Cần gì phải mặc cái ngắn? Lần sau nhất định tôi sẽ chỉ làm đám cưới với người thương tôi nhất, lúc đó đừng nói là dài từng này, kể cả tôi có mặc cái váy có đuôi dài từ đây tới nhà anh thì người đó cũng sẽ sẵn sàng xách cho tôi, anh hiểu không?